Chủ Nhật, 17 tháng 3, 2013

Gió đưa cây cải về trời ...



Tám chuyện ngày xưa...



Nắng đã lên quá nửa ngọn tre nơi đầu ngõ. Giữa cái mênh mông đến khôn cùng, cô chợt thấy mình giống mấy hình nhân đứng coi đồng giữa ruộng kia. Gọi là người nhưng chẳng thành người. Chỉ đứng đấy, mặc cho mưa gió, mặc cho nắng trút, áo cứ tơi dần , rách bươm , phe phẩy.

Cô lúi húi cắp cái rổ nan , lon ton ra  vũng cạn sát mé chòi . Đang mùa nắng gắt, vũng chỉ còn váng rong xanh rì, vạt rau muống gầy còm đang vặt vẹo giữa trưa. Cả cành rau ngọn cỏ còn muốn sống, huống chi là cô. Một tay đỡ nhẹ cái bụng vượt mt, cô bám chặt chân xuống bờ cỏ, tay kia với nhặt mấy đọt rau có vẻ...còn non nớt. Kệ, có già chút cũng chẳng sao, luộc lâu lâu tí coi như...thêm chất xơ cho em bé. Cô nghĩ vậy. Ông bà chả nói : " Đói ăn rau, đau uống thuốc " là gì đó ư ? Mà cô làm gì có tiền mua thuốc,  và  rau dù sao cũng dễ kiếm hơn mà. 

Có tiếng dừng xe nơi chòi. Cô đứng dậy, rướn cổ nhìn . Chồng cô đã về. Cả tuần nay cô không thấy chồng đâu, cô đoán, có lẽ chồng ngủ lại ở nhà bà nào đó trong hàng tá bồ nhí mà cô không bao giờ dám hỏi. Mà cũng lạ, vắng chồng , cô chẳng thấy lo, thấy buồn . Cô lại càng thích vì  ít ra cô được tự do...khóc. Khóc mà không cần ngó trước nhìn sau, khóc mà không cần phải nén chặt đến run rẩy b môi nứt nẻ. Cô vội vàng lòm còm bò lên mép ao, đi riết về phía chòi. Cô sợ, sợ chồng không thấy cô, lại nghĩ cô đi lung tung đâu đó, lại chì chiết nhiều câu khó nghe.

- Mình mới về à ? Cô dở nón lá xuống, vừa hỏi chồng.

Không một tiếng trả lời. Chồng phủi phủi chân, leo lên cái võng mắc giữa chòi, lim dim .

 - Mình ăn gì chưa để em nấu ?

- Nấu gì ? Vẫn không mở mắt, chồng khèn khẹc trong c với âm vực  đủ để cô cảm thấy sờ sợ.

Cô vừa rửa mớ rau ban này, vừa nói :

- Nhà có gì đâu, nếu mình ăn thì em bắt con gà làm cho mình ăn, còn không thì em luộc rau này em ăn là được rồi.

- Cô nói vậy là sao ? Ý là tui ăn hổng cho cô ăn đó hả ? Chồng nhỏm người ngồi dậy, xoay sang nhìn cô, đôi mắt trừng trừng như muốn nuốt chửng  thân hình rúm ró nơi góc bếp.

- Dạ không, chỉ tại em sợ mình ăn khổ không quen, nên em mới...

- Mẹ nó ! Cô bêu xấu chồng cô nhiêu đó đủ rồi nghe. Vợ gì chả làm cho chồng ngẩng mặt thì thôi, về tới nhà nhìn đã chán. Có mỗi cái ăn thôi mà cũng hỏi tới hỏi lui. Không lo được cho chồng thì xéo, tui đi cưới con khác, thiếu gì con mà phải ở với loại đàn bà như cô...

Giọng chồng ra rả, lúc thấp lúc cao, lúc ậm ừ rậm rực. Cô lúp xúp bước ra chuồng bắt gà. Tiếng gà rượt đuổi nhau kêu quang quác. Cô bước thấp bước cao hì hục rượt theo. Mồ hôi, nước mắt lẫn trong cái rát da nghèn nghẹn. Bầy gà cô gầy dựng mấy tháng nay, để dành phòng khi đi sanh có cái mà bán. Cô chả dám động vào. Giờ thì...cô mím môi, quẹt vội đôi mắt ngân ngấn. Biết làm sao đây...



Nhìn chồng nằm ngủ sau khi đã no nê, cô ngao ngán đến tận cổ. Một gương mặt trèn trẹt, phúng phính, chẳng có nét nào cô thương, hay nhớ. Nhiều khi nhắm mắt nghĩ về chồng, cô chẳng có cảm giác gì khác ngoài sợ hãi. Cô ra mé sau chòi, ngồi tựa cột, nhìn xa xa. Màu xanh ngút mắt của đám lau sậy làm dịu đi mọi thứ. Man mác cô nhớ, nhớ da diết ngôi nhà nhỏ của gia đình cô, nhớ  tiếng cười của mấy đứa em, nhớ cả tiếng xe đạp kẻo kẹt mỗi lần cô đến lớp. 

Ngày ấy, cô trẻ lắm, vô tư lắm, cứ hồn nhiên như bờ rau bụi cỏ sau nhà. Cô không đẹp, nhưng không biết trời thương hay ghét, lại cho cô một đôi mắt đến nao lòng. Cái ánh nhìn dìu vợi của cô khiến má cô không khỏi nén tiếng thở dài : " Đời mày chắc khổ quá ! ". Bao kẻ tới hỏi mà má không ưng vì sợ  cô sẽ khổ. Mãi tới khi ba chồng cô bây giờ, là bạn rất thân của ba cô bước tới hỏi cô về làm vợ cho người con trai trưởng, ba má cô mới đồng ý. Chỉ vậy là cô xếp hết mọi mơ ước, mọi mơ mộng, cô về làm vợ người ta. Chưa một lần biết mặt, chưa một lần yêu, chỉ vịn vào câu : " con nhà tông không giống lông cũng giống cánh ", cô gật đầu ưng thuận. Má nói : "  người ta là chỗ thâm tình với nhà mình, chắc không làm khổ mày. Với lại từ Cai Lậy về đây , có bao xa đâu. Có gì ba mày còn lên thăm mày được ...". 
Đám cưới cô rộn ràng nơi xóm nhỏ, cũng có xe hoa đưa đón. Chiếc khăn voan mỏng che hờ nửa mặt, khiến cô đã duyên càng duyên. Thấy chồng nhìn cô cười hoan hỉ, tay nắm chặt tay cô, cô cũng phần nào cảm thấy an lòng. Cô nén nỗi lo lắng mơ hồ, ngoái đầu nhìn chốn cũ khuất dần , khuất dần...


Chồng cô là con trưởng, đang làm thầy giáo dạy Toán cấp 3 có tiếng ở vùng này. Gia đình chồng cô bao đời làm hụi, góp tiền chợ. Tiền bạc không thiếu,  mỗi cái chữ cứ vơi dần qua từng lứa. Chỉ duy nhất có chồng cô là học hành tới nơi tới chốn, ra đường lắm kẻ ngả mũ chào hỏi. Tính chồng cô lại rất mực hào phóng với bạn bè. Nếu cứ nhìn như thế, cô có khác gì bà hoàng đâu chứ ! Cô nhớ cô bạn của chồng hôm đám cưới, cười híp mắt nói với cô : " Em tốt phước lắm mới lấy được anh Dũng, chứ chị tán mãi chả xong đó . Mấy ai được như ảnh đâu !". Nghĩ tới đây, cô mỉm cười chua chát. Cô ấy nói đúng, mấy ai được như chồng cô !

Đêm ấy, một đêm đáng nhớ bắt đầu cho chuỗi ngày vô tận. Cứ tưởng sẽ dịu dàng nhè nh, cứ tưởng sẽ thiêng liêng lắm giây phút đầu tiên ấy. Cô hồi hộp, chđợi và...sợ. Có ai nói gì với cô đâu. Chồng bước vào, nặc nồng mùi rượu, lè nhè hỏi:

- Sao chưa thay đồ  ngủ nữa?  Em mặc đồ này mà ngủ à ?

Ánh mắt chồng nhìn cô đầy ái ngại. Tự dưng cô hơi tủi thân. Nhỏ lớn ở với má, má có nói gì tới đồ ngủ đâu. Hôm bữa mang va ly đồ về nhà chồng, thì đồ hồi đó giờ ở nhà sao, cô mang theo y vậy. Nhà cô chẳng khá giả gì , mấy chữ đồ ngủ nghe xa xỉ quá. Cố gắng lắm má mới may cho cô được cái áo dài gấm mặc cưới. Còn tiền nhà trai đi quả bao nhiêu, trả tiền đám hết rồi, còn đâu nữa. Cô xếp xếp lại gối, nhìn chồng:

- Em...em mặc vậy quen rồi.
- Mai coi mua áo khác đi, chứ mặc vậy nhìn...quê lắm. Mất hứng tui rồi đó nghen!

Đèn tắt. Chồng làm cái chuyện cần làm. Cô thì cứ trân mình cố chịu cảm  giác xấu hổ, đau đớn xen lẫn ê chề. Không một chút cảm xúc của cái gọi là tình yêu. Đêm ấy, giông rất to. Gió như xé nát cả màn đêm hun hút.

 
Đó là ngày duy nhất trong suốt thời gian cô về làm vợ chồng gọi cô một tiếng " em ". Những ngày sau đó, cô như chiếc bóng lặng lẽ. Cô vừa thôi học, lại không có việc làm , của hồi môn cũng chẳng có chi. Nên suốt ngày cứ quanh quẩn trong nhà lau chùi, chợ búa, cơm nước. Đôi lúc muốn lại gần chồng, muốn nói cùng chồng, nhưng cứ mỗi lần chồng về với gương mặt lạnh tanh, thỉnh thoảng quát tháo cô ầm ĩ vì cơm không vừa miệng, là bao nhiêu lời muốn nói bay đi hết. Ba chồng cô là người tốt, ông thương cô lắm, nhưng cũng chẳng giúp gì được cho cô, chỉ an ủi cô ráng chịu đựng : "  Chắc tại chồng con đang có khó khăn gì trong trường chăng ? " .

Nhưng ba cũng không an ủi được cô lâu. Một cơn đột quđã mang ba đi trong tích tắc. Má chồng lại cho cô mang điềm gở về nhà, sợ cũng ...tích tắc đi theo ba, nên bà đã cho vợ chồng cô ra riêng. Chính là cái chòi giữa ruộng này. Dĩ nhiên, chồng vẫn còn nhà để về, vẫn còn nơi đđùm túm, bù khú. Còn cô, biết vđâu? Có lần, chịu không nỗi những cay nghiệt của chồng, cô cũng lén bắt xe đò về quê, định thưa với má. Nhưng về nhà, vừa mở miệng, thì má đã khuyên : 
Bây ráng ăn ở sao cho ba má hãnh diện với xóm làng, chvừa gbây đi, được vài tháng bây ôm đồ về, hàng xóm người ta dị nghị, tao sống sao nỗi . Chồng thì mày phải nhịn, kệ, nó nói gì nói, miễn nó hổng bỏ bây là được rồi. Chứ hở chút đòi thôi, cái thđó là con gái hư, mày biết không ?... 

Má nói nhiều, nhiều lắm... Cô chẳng nhđược gì, chỉ biết giờ ngay cả chốn cũ của mình, với  cô, cũng dường như xa xôi quá...





- Làm đéo gì ra đây ngồi ? Cô nhớ thằng nào chứ gì ?

Chồng thù lù đứng sau lưng cô tự bao giờ mà cô không biết.  Cô giật mình , ì ạch đứng dậy :

- Có gì đâu. Tại trong nhà nóng em ra ngồi ngoài này cho mát thôi.
- Nhà làm quái gì mà hổng sắm được cây quạt. Ngủ nóng thấy mẹ ai ngủ cho được. 

Chồng cởi cởi hàng cúc áo, lấy cái quạt nan quạt lấy quạt để, lừ lừ nhìn cô:

- Chừng nào  sanh vậy ?
- Còn hơn tháng nữa thôi mình à.

Nghe chồng hỏi, cô mừng lắm. Cô đang lo không biết lỡ nửa đêm trở dạ biết kêu ai giữa đồng vắng này. Dù gì cũng là vợ chồng, cô vẫn hy vọng chồng sẽ...
Cô liệu sao mà liệu đi nha. Tui đi công lên chuyện xuống, không có rảnh đâu mà lo. Cô coi về má cô được thì về. Tự mà sắp xếp. Đừng có việc lớn việc nhỏ gì cũng lôi chồng vào. Mấy cái chuyện đẻ đái này đừng làm phiền tui đó.

Nói xong, chồng thủng thỉnh đứng dậy , với tay lấy cái nón đội lên đầu, bước ra chòi, không quên lầu bầu :

- Má nó! Nắng gì dữ vậy trời ? À, tui qua nhà má tui ở, hổng có về đây nữa, Khi nào cô về quê đẻ, nhớ cho tui hay. Tính vậy đi nha. Có vậy thôi mà cũng đợi chồng tính. Đúng là đồ đàn bà !

Tiếng xe chồng vụt đi, cắt hết mọi suy nghĩ, đưa cô về thực tại. Cô ra trước chòi. Một màu nắng trắng cả bụi , cay cay mắt. Những gốc rạ trơ lì đến chai sạn dường như muốn rực cháy lên dưới cái gay gắt ngây người. Cuối mùa rồi sau mưa chẳng thấy. Chỉ mịt mờ cái nhớ mông lung. Không biết ngày mai mẹ con cô sẽ vđâu. " Thuyền theo lái, gái theo chồng ". Có còn đường về nào cho cô không ? Bất giác, cô xoa xoa bụng, như xoa đứa con bé bỏng đang chòi đạp, buột miệng ầu ơi :
 u ơi ! 
Gió đưa cây cải về trời 
Rau răm lại chịu lời đắng cay... 



Đây là chuyện có thật, Tám kể lại thui, ở ngoài , người chồng ấy người thật việc thật còn đáng sợ hơn nhiều . Nhưng tất nhiên, đấy không phải là chồng Tám rùi, chứ chồng như thế thì...hì hì, xin lỗi, cho em cứ mãi là Tám ế còn hơn ! Và chuyện xảy ra vào những năm giữa thập niên 80, cách đây cũng...lâu lâu rồi ... giờ mới nhớ ra...tám tiếp thui...