Thứ Hai, 21 tháng 10, 2013

Về thôi vạt nắng...





- Ê, Tây, xách dùm tao đá qua phòng mẹ Bảy coi !

Bà Ba vừa nhác thấy bóng nó từ xa đã vội vã vẫy lia vẫy lịa. Nắng quá mà! Cái nắng như cạo da đầu ra từng mảng rát buốt. Con đường đá đỏ trong khu trọ trở nên hầm hố. Nắng như vầy, chỉ có thằng Tây lang thang ngoài đường thôi. Bà Ba một phần sợ nắng,   một phần muốn kiếm chuyện gì để cho thằng Tây làm , rồi cho nó chút đỉnh tiền. Vậy thôi.

Thằng Tây khấp khểnh đi về phía bà Ba, miệng toe toét nụ cười méo mó. Trông nó chẳng khác gì thằng gù gác chuông nhà thờ ở trong tiểu thuyết. Di chứng trận cháy năm nào đã huỷ hoại toàn bộ khuôn mặt của nó và làm tay chân nó co rút lại.


Không biết trời thương hay hành ,  chừa lại cho nó một con mắt - đủ để nhìn đường mà đi, nhìn đồ ăn mà bốc và nhìn cả những ánh mắt sợ hãi, thương xót của những người vô tình  bắt gặp nó. Cứ mỗi lần thấy nó, bà Ba hay vẫy nó vào. Khi thì bịch nước mía , lúc dĩa cơm, lắm hôm bà dấm dúi cho nó vài nghìn đồng để nó để dành. Cái thằng coi vậy chứ khôn đáo để. Con chữ cắn đôi không biết nhưng đếm tiền thì chả bao giờ lầm cả. Từ hồi nó biết đi bán vé số tới giờ, chả khi nào nghe nó than van mất mát gì. Nó lại rất  siêng, như siêng bù cả phần của má nó vậy. Lúc rảnh rỗi, ai sai gì nó cũng làm, cho tiền nó, ít nhiều gì nó cũng để dành trong cái túi nilon giấu ở cạp quần. Lâu lâu,  nó  hý hoái ngó trước ngó sau xem có bóng dáng mẹ nó không, hễ không là nó mang tiền ra đếm. Mặt ngời ngời. Bà Ba thấy mà thương , nên dù mẹ nó luôn ra quán bà chửi đổng,  bà cũng kệ. Ngày nào bà cũng dành cho nó phần cơm. Cứ xem như tạo phúc vậy.


Mới đó mà bao nhiêu năm lần lượt trôi qua. Như một cơn ác mộng . Cứ  tưởng thằng Tây không sống nổi với từng ấy vết lở loét,  không thể đứng dậy được khi chân rút lại cao thấp thế kia. Vậy mà, như chồi non giữa sa mạc, nó vẫn gồng mình tách đất, vươn nõn biếc. Càng khắc nghiệt, càng chà đạp, nó lại càng ham sống đến lạ kỳ. Lăn lóc cả ngày dưới nắng cũng chả thấy nó bịnh hoạn gì . Lùi lũi lớn. Cả xóm trọ này, trừ mẹ nó ra, không ai chửi nó . Ngay từ  khi nó biết nhớ, nó chẳng biết ba nó là ai. Nghe đâu bỏ đi từ ngày nó thành quái nhân như vầy.Nó không thấy buồn. Mà nó cũng chưa biết buồn. Chỉ cần có ăn và có tiền, là nó vui ngay. Đơn giản như cái tên của nó. Không họ, không chữ lót. Đầy mai mỉa : Tây.


Chẳng ai còn nhớ đến  thằng Tây bao nhiêu tuổi. Chỉ biết rằng những sợi râu lưa thưa tập tành xum xoe quanh mép môi của nó. Lúng phúng như vạt cỏ non rì sau trận mưa thi nhau nảy nở. Hôm nào khó chịu quá, nó lại thậm thọt sang quán bà Ba nhờ bà ...nhấp  râu hộ.  Nhìn bộ dạng nó nhăn nhó khi cái mũi kéo tí ti  lia ngang miệng , bà Ba bất chợt chạnh lòng. Tây nó lớn hồi nào mà bà hổng hay vậy cà ? Thiệt là...

Đời thằng Tây sẽ vẫn như thế nếu không có một ngày. Với nó, đẹp như cổ tích.

Khu đất trống cạnh chòi nó có người mua. Rồi họ xây nhà. Căn nhà với cái cổng rào sơn trắng bé xíu, xinh ơi là xinh. Nhất là khi nó vô tình nhìn thấy cái cô bé cột chùm tóc loe ngoe vào một buổi chiều hanh nắng. Tiếng cười giòn tan trong trẻo, rót vào tai nó như một thứ âm thanh kỳ diệu nhất mà nó từng nghe.  Nó đứng nghểnh cổ, giương con mắt độc nhất nhìn cái đuôi gà lỏng nhỏng rượt đuổi nhau chạy quanh sân cùng chú chó con lông trắng muốt. Mỗi ngày , khi trời nghiêng nghiêng nhặt nhạnh những con nắng cuối cùng , Đuôi Gà lại lon ton chơi mãi một trò chơi không chán, không hề biết đến sự hiện diện của nó . Nó cũng ngắm Đuôi Gà  không chán. Và chiều nào, nếu không  làm gì, là nó lại bước thấp bước cao, lòng reo reo theo tiếng cười trong văn vắt.

Bản năng buộc nó tồn tại bằng mọi cách. Nhưng bản năng cũng bắt đầu bắt nó không cách gì ngừng suy nghĩ về Đuôi Gà. Và nó chỉ có mỗi điều ấy để nghĩ . Căn chòi trống hươ không ngăn nỗi giấc mơ ngọt ngào nó vẫn giấm giúi mơ mỗi tối. Nơi ấy, chỉ có tiếng cười rúc rích , tiếng chó sủa rộn ràng, hòa cùng sắc vàng phơi hanh hanh tóc... Lấp lóa. Với nó đó là niềm hạnh phúc. Còn vui hơn cả khi nó đếm tiền. Đôi khi nó nghĩ, giá như đổi hết số tiền nó có, để được ...đến gần hơn chút nữa, có lẽ, nó sẽ thấy được đôi mắt trong veo, thấy được nụ cười ướp nắng... Bất giác, nó đưa tay sờ lên gương mặt lam nham nhăm nhúm  của mình. Đánh rơi tiếng thở dài sóng sượt. Ờ hén , biết đâu còn thấy được cả sự kinh hãi, ghê sợ trong ánh nhìn biên biếc của Đuôi Gà thì sao ?  Lần đầu tiên nó thấy sợ. Nó sợ Đuôi Gà sẽ bỏ chạy như lũ trẻ con ở xóm khi thấy nó đi qua. Nó sợ Đuôi Gà sẽ lúi ríu trong nhà,  thôi không ra sân chơi nữa khi biết có kẻ ngày nào cũng nhấp nhỏm chờ đợi. Nó sợ cả nắng cũng theo đêm  lặng thinh đi mất. Sợ giấc chiêm bao chạm nhẹ thôi cũng thành bọt xà phòng. Bao nỗi sợ hãi mơ hồ bấu riết cái suy nghĩ quẩn  quanh của nó, vẽ nên một cái nhìn trống rỗng. Lạnh ngắt, không thấy đáy.

Nó đứng tần ngần thật lâu trước cái sạp bán kẹp tóc nơi góc chợ. Cứ đi qua, đi lại, rồi lưỡng lự , chần chừ. Nó ...thấy ngượng. Đến cả cái gương nó còn không dám soi, vậy mà giờ lại...mon men đi mua kẹp tóc. Cuối năm rồi. Nó thấy người ta lao xao sắm sửa. Nó thì...cũng vậy thôi. Má nó  giờ  này chắc mài quần nơi chiếu bạc nào rồi, thắng thì toe toét , thua thì  lại... bắt đầu cuộc đổi  chác mây mưa  rẻ bèo , nhạt thếch như tô hủ tiếu gõ lốc cốc đầu ngõ. Đời nhẹ tênh , vô tình như vậy đó. Nó chả buồn nghĩ đến má nữa. Nó đang vui với niềm vui bé con của mình.  Nó cảm thấy nôn nao đến lạ kỳ khi đi chợ, dù cái chợ chồm hổm nơi ngã tư Bà Lát này chả xa lạ gì với nó. Bao nhiêu năm rồi vẫn tạp nham như thế.


Những chiếc kẹp tóc lấp lánh, đủ màu sắc, hoa cả mắt. Nó nheo nheo , cố căng con mắt mờ đục còn lại, tìm ....cái kẹp đẹp nhất . Nó nhón chân, rướn cổ, với tay lấy chiếc kẹp hình cái nơ be bé. Một màu hồng  lìm lịm,  dễ yêu đến lạ kỳ. Cái này mà nằm trên tóc của Đuôi Gà thì...chắc đẹp lắm. Nó không mặc cả, không xin xỏ . Nó đàng hoàng lần mò đếm  từng tờ tiền chắt mót, đưa cho người bán, rồi  run run cầm chiếc kẹp trên tay. Nâng niu như nâng giấc mơ của nó. Chị bán hàng nhìn theo bóng nó sấp ngửa trên đường. Lắc đầu cười cười ra chiều thông cảm. Ờ,  dù gì nó cũng là con người. Mà đã là con người, ai cấm được nó mơ chứ ?


Nó lo lắng. Tim đập mạnh như sắp nhảy ra khỏi  khung xương xộc xệch .  Biết nói gì với Đuôi Gà đây ? Đuôi Gà có...chê quà của nó không ? Đuôi Gà có...bỏ đi không thèm nhìn mặt nó không ? Những câu hỏi cứ xô đẩy  nhau trong đầu nó. Hỏi đi hỏi lại cũng chừng ấy câu hỏi. Thập thò mãi nó cũng lần mò ra tới bờ rào. Bàn chân nứt nẻ rón rén giẫm lên cỏ. Chợt, nghe ran rát, đau nhoi nhói như có ai siết nghẹn nơi lồng ngực . Nó chựng lại, thụt đầu,  ngồi thụp xuống. Tay bứt vội vạt cỏ đang  buồn rũ, không dám ngẩng mặt lên. 


Đuôi Gà vừa đi ra. Mang theo cả tiếng cười pha lê rúc rích. Mang theo cả cái hương con gái  ngòn ngọt nó từng len lén tưởng tượng  bỏ vào mơ.  Gã trai lạ quắc mang Đuôi Gà vụt qua, nhanh đến nỗi nó không kịp nhớ gì cả . Chỉ mang máng  đôi bóng nhập  nhòa trải dài trong nắng. Rưng rứt xót.


Nó lặng lẽ xòe tay, nhìn chiếc kẹp nằm ngơ ngác . Phải như vậy thôi. Nó nghiến chặt răng, giơ con mắt ráo hoảnh nhìn ra đầu ngõ. Từng con nắng núm níu nhau bám víu dọc hiên nhà ai  loang lổ . Ngày đã hết . Nó tập tễnh đứng dậy, hai chân tê rần, nặng trịch,  không muốn bước. Nó đứng thật lâu, thả ánh nhìn qua cổng rào nhà Đuôi Gà. Con chó nhỏ đang nghếch đầu , vắt chân nhìn qua khe cổng. Một ý nghĩ thoáng qua đầu nó. Nó biết mình phải làm gì ...


Tối đêm ấy, nó lại  mơ. Đuôi Gà đẹp long lanh trong màu nắng rực rỡ. Chiếc nơ hồng bé xíu duyên duyên cười trên tóc. Rồi Đuôi Gà ríu rít cảm ơn Gã Trai mang đến cho Đuôi Gà điều bất ngờ này. Mặt Gã tò te ngớ ngẩn. Tiếng cười Đuôi Gà lóng lánh thả nắng vào mơ. Như chiếc hôn nhè nhẹ , âu yếm phơn phớt bên tai nó. Sướng đến run người.
Nó nhoẻn nụ cười thanh thản.

Ngoài kia, đêm rụng xuống rồi....