Thứ Năm, 26 tháng 9, 2013

Cõng nắng ngang trời ( 1 )





Con nắng chiều bào lên từng lớp da ran rát . Nó vừa đi, vừa gãi cái đầu bù xù . Mắt nó ánh lên nâu giòn dưới nắng. Nó thích nắng, đơn giản thôi, vì có nắng , con đường đất đỏ trước nhà nó khô ráo, đẹp lạ kỳ như dãy lụa đỏ óng vắt qua những triền đồi xanh bạt ngàn . Có những hôm, nó ngồi trên gác xép , nhìn qua khe liếp, nó cứ ngồi thế nhìn từng hàng cây cà phê lúp xúp kéo nhau trải khắp rẫy, hết ô này, sang ô khác.... Tất cả đều óng lên dưới màu nắng sóng sánh. Nó nghĩ nó như cô công chúa nhỏ, ngồi trong lâu đài trên cao, nhìn xuống vương quốc xinh đẹp của mình. Cứ thế mà nó mơ mộng. Quên luôn cả cái bụng cứ reo ọt ọt vì đói.


 Vừa về đến cửa, nó đã nghe tiếng ba mẹ nó cãi nhau. Gần như chỉ có tiếng ba chan chát. Nó sợ ba nó. Không phải kiểu sợ hãi của trẻ con thấy bóng ma trong đêm. Vì ba nó không bao giờ ăn thịt nó cả, cũng không la mắng nó. Trong mấy chị em , nó là đứa duy nhất ba không đánh. Nó không hiểu lý do. Nhưng nó cũng là đứa duy nhất không bao giờ nói chuyện với ba nó. Nó lãng tránh, nó né. Ba tháng hè, bao giờ chị em nó cũng lên ở với ba mẹ. Nội nó bảo cho có tình cảm ruột thịt. Và nó sợ những ngày sống cùng ba nó dưới một mái nhà . Chẳng thà cả ngày nó phơi mình dưới nắng , khi thì mượn cớ tỉa đậu, tỉa bắp để đi lên rẫy cách nhà cũng khá xa, đủ để hết một ngày khỏi gặp ba nó, khi thì nó lang thang ra vườn sau nhà, tỉa chồi cà phê con , làm bồn, sạc cỏ... Nó kiếm việc để làm, việc gì cũng được, miễn không phải ngồi trong nhà cạnh ba nó, nghe ba nó lè nhè mắng má nó, nhìn ba nó đay nghiến trút bực bội vào đứa em kế của nó. Chắc ba nó cũng cảm giác nó đang nghĩ gì . Vì mỗi lần ba nó đánh em nó, nó không ngăn ba được, nhưng nó đứng đó, nhìn ba nó trân trối bằng ánh mắt lạnh tanh. Một đứa con gái không nên có ánh nhìn ráo hoảnh như vậy . Và thường mỗi lần thấy nó như thế, ba nó ngưng, không đánh em nó nữa, quẳng cây đi, và làu bàu chửi cái gì đó, mà chỉ có ba nó mới hiểu . Nó không bao giờ khóc trước mặt ba nó, nhưng sau đó, nó dẫn em vào buồng  , vừa xoa dầu cho em, vừa khóc. Nó bảo sao em không chịu nghe lời nó, đi theo nó nè, thì đâu phải bị đòn như vậy hoài đâu.

Và trưa nay cũng thế. Nạn nhân của ba là má nó. Sao ba nó cứ phải làm những người sống bên cạnh ông ấy mệt mõi , đau lòng như vậy ? Nó lén đặt nhẹ nhẹ cái thúng xuống sát vách nhà, ngồi bệch xuống đất. Ba nó đang lồng lộn với cơn ghen. Má nó đẹp lắm, cái đẹp dịu dàng, nhỏ nhẻ , hiền hòa như con suối trong văn vắt mà nó vẫn thường đi hái rau ngỗ ở đó. Má không sắc sảo, không mặn mà, cũng chẳng giỏi giang gì. Nhưng không biết trời thương hay trời hành, lại cho má một cái giọng nói ...chao ôi là hiền, cộng với nụ cười tỏa nắng. Chỉ bao nhiêu đó thôi mà hình như hồi ba nó cầu hôn má nó, nghe đâu, ba cũng đấu tranh lắm mới loại được biết bao đối thủ để  rước má nó về dinh.  Nhưng rồi , không hiểu sao yêu nhau đến vậy giờ làm khổ nhau như thế.

- Mẹ mày ! Nhìn coi . Nó có giống tao đâu. Mày ngủ với thằng nào trên xã đẻ ra cái thứ này hả ? Đồ con hoang.

Tiếng ba nó xỉa xói . Nó biết ba nó đang nói tới đứa em trai út . Không giống ba ư ? Nó thấy chỉ có nó là không giống ba thôi , vì ai cũng bảo nó giống y như má .  Nó không nghe má nói gì, chỉ nghe tiếng nấc của má. Nó giận run người. Việc gì má phải khóc vì những lời vô lý như vậy ! Sao má không cãi lại , không một chút phản kháng thế kia ? Nó muốn chạy vào nhưng không hiểu sao, nó vẫn ngồi yên  , vẽ nghệch ngoạc những nét vô thức trên đất. Nó không đủ lớn để hiểu yêu là gì, nhưng nó đủ thắc mắc tại sao tình yêu của ba dành cho má  không đi chung với bao dung, chia sẻ, với những quan tâm , chăm sóc? Tại sao tình yêu ấy cứ miệt mài với những đay nghiến, dằn vặt, những lời lẽ nặng nề dành cho nhau như thế ? Ba nó là thầy giáo đó. Và theo nó, một thầy giáo không nên thốt ra những lời như vậy. Kể cả lúc nóng giận nhất. 

  Trời càng nắng gắt, cơn bực bội của ba nó càng hung hãn. Không còn những lè nhè, tiếng gầm gừ, hậm hực, kèm theo những âm thanh quái gở nhất trong hình dung của nó.

- Mẹ mày, mày xem, xem đi, có khác gì mấy thằng đó không mà mày chê tao ? Mày nói , nói.

 Không được nữa rồi, nó phải vào thôi. Nó vùng dậy. Và nó đứng sững  lại. Câm bặt. 


Ánh mắt ba nó chợt chùng lại khi gặp cái nhìn sửng sốt của nó. Ba buông tóc má ra, tay kéo cái quần cọc vừa tuột khỏi gối lên, đi thẳng ra cửa sau, không quay đầu nhìn lại. Má nó gục đầu trên chiếc bàn cây mốc meo, khóc nức nở . Nó không chạy lại ôm má. Nó đứng ngay ngạch cửa, nhìn tấm bảng xanh - nơi ba nó vẫn hay dạy đám học trò ở nhà. Từng đường phấn trắng vẽ chi chít những hình ảnh lõa lồ, những ghi chú bệnh hoạn. Ba nó vẽ đẹp lắm, dù chẳng học qua trường lớp gì,  và hình như nó cũng thừa hưởng cái gen di truyền ấy. Và ba nó đã sử dụng tài năng đó để chà đạp người bạn đời của mình hèn hạ thế này đây.  Nó thấy nghẹn. Nó lẳng lặng lấy giẻ lau, vừa xóa, vừa nghiến răng  nuốt nước mắt. Lòng rưng rưng vỡ. Nó quay lại, mắt nhòa nhòa, nhìn má :


- Sao má không bỏ ba đi. Sống chi như vậy. Có ngày ba giết má chết đó.

Má im lặng thật lâu, rồi lau nước mắt, khóe môi mím chặt, nghẹn ngào khe khẽ :

- Má bỏ đi, ba con còn ai quan tâm nữa. Cả khu này, có ai nói tới ba đâu. Mà má biết đi đâu bây giờ đây ?...

Má thừ người một lát, rồi đứng dậy, tay quệt vội đôi mắt đỏ hoe, đội cái nón lá lên, bước ra cổng , chợt má quay lại, bảo nó :

- Con đừng nói cho nội ngoại gì biết nha. Má sợ...


Má buông thõng lời nói như sự bất lực. Nó gật đầu theo quán tính. Nhìn bóng má nhỏ xíu , đổ dài khắc khổ trên lối, nước mắt nó vỡ òa, lăn  trên má . Bao cay đắng, tủi nhục, má nó chịu đựng một mình hết. Nó biết, má sợ ngoại và mấy dì nóng ruột khi biết chuyện, rồi sợ ba nó sẽ bị mọi người xa lánh. " Xấu chàng hỗ thiếp " chứ có được gì đâu ? Sao lúc nào má cũng nghĩ cho ba, sao má không chịu yêu thương lấy bản thân mình đi ? Tình yêu của má, đang bị bào mòn dần bởi sự hy sinh ấy đó, má có biết không ? Nó không cần một gia đình chỉ có cái vỏ như thế. Nó khinh bỉ cái hạnh phúc  giả tạo của ba nó vẽ ra khi có ai đó ghé chơi nhà. Và thường khi nhà có khách, chả ai thấy bóng dáng nó đâu cả. Nó lủi trốn rất mau. Vì nó sợ, sợ ba gọi nó ra khoe với mọi người : " con gái đầu tui nè, vợ chồng tui cực khổ vì nó lắm đó... "... Những lúc ấy, nó chỉ muốn chui xuống đất. Sao lại đem nó ra làm bình phong che đậy ? Sao nó chưa từng biết cái cực khổ của ba dành cho nó là như thế nào  cả ? Có chăng, trong trí nhớ của nó,  có lần nó bị sốt xuất huyết phải vào nhập viện, bà nội nó đã chui vào từng gầm ván, moi từng góc kẹt, xem có gì bán ve chai được để đổi lấy tiền mua cho nó ...lon sữa bò bé xíu . Lúc đó, ba nó đâu ? Má nó đâu ? Nó không trách ai cả, nhưng đừng bao giờ đem nó ra làm trò cười như thế. Và không biết tự bao giờ, nó đã tự xây một bức tường vô hình ngăn cách giữa nó và ba. Không cãi ba một lời, cũng không phản ứng gì , lạnh băng, nhạt nhẽo . 



có đi giữa rẫy cà phê ngào ngạt, mới thấy ...ghiền



Đó là lần cuối cùng nó ở cùng ba má nó . Những năm sau đó, nó không lên nơi ấy nữa. Miền Đông đất đỏ với nó chỉ còn là những vệt khói mỏng manh, cay xè mắt.  Nó mãi  mê lăn lộn , chật vật ở Sài Gòn với nỗi lo cơm áo gạo tiền. Nó không còn thời gian nghĩ đến má, nghĩ đến những tủi nhục của má, cho đến một ngày. 


Má xuất hiện ở dãy phòng trọ của nó. Cùng đứa em trai bé bỏng. Cả hai đều xơ xác, phủ đầy đất đỏ.  Nó linh cảm có điều không hay. Nó vội kéo má và em vào phòng, đóng nhanh cửa lại. Và nó rùng mình, lòng như ai bóp nghẹn khi má giở áo  lên. Cả người má nó thâm tím,  có chỗ xanh loang lỗ , có chỗ đen sì từng mảng. Nó nghiến răng xoa từng chỗ bầm cho má . Má không khóc, nhưng trên mặt , ánh mắt vẫn còn bàng hoàng sợ hãi . Thằng em mặt buồn xo, ngơ ngác nhìn má, rồi nhìn nó. Nó biết, em nó còn quá nhỏ để hiểu chuyện gì. Nhưng nó không cần má nói, nó cũng biết. Việc này nó đã mơ hồ nghĩ, nhưng không dám tin vào mắt mình. Không dám tin rằng con người đạo mạo, trí thức, luôn nói lời nhân nghĩa lại hành xử chẳng khác gì... Nếu con người ấy không phải là ba nó, có lẽ, dù nó không đánh lại ông ta, nó cũng phải bằng mọi cách để cho ông ta phải chịu đau đớn như má nó đang chịu .  Nó thề là như vậy. Nó im lặng, má  nghèn nghẹn kể.  Lại một cơn ghen bệnh hoạn của ba. Và má cùng thằng em nó, nhân lúc ba đi khỏi, đã vội chạy lên Sài Gòn tìm nó. May  nhờ hàng xóm thương cho chút tiền xe, không thì... má nó cũng không biết sẽ như thế nào nếu chiều ba đi dạy nữa. Nó vừa nghe, vừa cố nén lòng, nhưng nước mắt cứ chảy. Vậy đó, một sự hy sinh cho chồng, cam tâm dứt bỏ con cho hai bên nội ngoại nuôi vì ba nó chưa bao giờ tỏ ra thích con gái, mà má nó thì...những bốn đứa con gái cơ đấy. Chỉ duy nhất thằng em út nó, không biết là may mắn hay bất hạnh, khi phải ở gần một người ba như thế. Nó từng giận, từng trách má thật nhiều, nhưng rồi sau đó, khi nó lớn, nó hiểu, hiểu nỗi đau của má. Cả đời má, phục vụ ba, để giờ đổi lấy kết cục như vầy đây . Và nó biết chắc, với bản tính hung hãn của ba nó, ba sẽ không tha má đâu . Nó phải làm gì để cứu má nó đây ? Rồi tương lai của má nó ra sao ? Khi ấy, chỉ còn một năm nữa thôi là nó học xong đại học. Và nó vừa mấp mé tuổi 21.



Thứ Tư, 11 tháng 9, 2013

Đẩy cửa vào đi anh !


Viết cho Ông Già Tóc Bạc







Em biết anh đã về , sao lại tần ngần chẳng bước vào trong ?!  Ngoài hiên nắng lắm, bạc màu tóc anh rồi đó. Cửa khép hờ, em chỉ chờ anh gõ, khẽ khàng thôi, là mở cả gian nhà.


Em trong này, anh ngoài đó, có bao xa. Anh buông chi tiếng thở dài  cho nhói lòng nhau thế ?! Nắng vẽ hình   anh , hoải hoang lời không thể , cứ rấm rứt nghẹn ngào, sao chẳng thốt nổi thành câu ? Anh nhìn kìa ngày sắp cạn còn đâu , nắng rẩy run van đêm đừng buông xuống. Em núm níu cơn mơ vỡ tan trong chiều muộn, rát bỏng rồi tay bé nhỏ chẳng kịp vương.


Sao anh lại nén lòng giấu kín những lời thương, âm ỉ nghiến giấc mơ ngoan tội nghiệp ? Mình có tội gì đâu ngoài ...trót lạc nhau từ trong tiền kiếp ! Lỡ hẹn rồi đành ôm cái nhớ  để chờ thôi. Em không mong một ngày mình được chung đôi , tay trong tay anh dắt em đi suốt quãng đời còn lại. Em  xin  anh , trả cho em , lời ngập ngừng trên bờ môi  anh vụng dại, chỉ  dám vụng về, khe khẽ gọi : " bà ơi ! "


Em chỉ muốn thấy anh cười , anh nói , như ngày ấy  mới quen. Mình lóng ngóng sẻ chia nhau lời an ủi. Rồi thấp thỏm đợi chờ tách cà phê dẫu hương nồng đã nguội, vẫn ấm lòng vì biết   có người đang gởi gió vạn lời yêu.


Đẩy cửa vào đi anh, ngày trở gót buồn thiu. Vai áo ướt đầm sương , em xin anh , xin anh đừng đi nhé. Đêm lạnh quá,  anh nghe nè, con tim em thỏ thẻ  :
 " huề nghen anh , em lại đón anh về ! "


Đẩy cửa vào đi anh , đi anh , đi anh ...



Thứ Bảy, 7 tháng 9, 2013

Lương 50 triệu / tháng ? Anh có , nhưng...hổng phải cho em, cưng ạ !

cho Tám cười tí xíu

 
Nghía bài trên đường dẫn xong  , rồi bà con hãy ngó bức thư tình dưới đây . 
Đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng - coi chừng bị ngộ độc .
 




 Vương quốc Hàn Gió Đá, ngày này tháng ấy năm kia


Baby iu hổng dấu của anh !

Cưng biết không, lần đầu gặp cưng , thú thật, anh bị choáng cưng ạ. Không phải anh dại gái hay mê bóng sắc gì đâu, nhưng khổ quá, cái bản năng đàn ông nó cứ bắt anh phải nhìn cưng, và cưng nhìn xem, cả nùi lông ...mi mắt , môi gì của anh rụng lộp độp từ dạo anh nhìn cưng đắm đuối í. 

Cưng đẹp lắm cưng ạ ! Chao ôi chỉ cần cưng mở đôi môi phơn phớt hồng , rót vào tai anh ( nói gì cũng được miễn đừng lôi cả nhà anh ra xay sinh tố ) .... nhiêu đó thôi là anh ... đứng không nổi nữa rồi, chỉ muốn ...nằm lăn ra ,  mặc cho cưng muốn dày vò, chà đạp anh thế nào anh cũng chịu. Mà ông Trời sao ưu ái cưng nhiều thế, đẹp thì chớ, còn khuyến mãi cho cưng của anh vừa giỏi, lại có duyên, khối kẻ từ trong nhà ra ngõ nó ghiền, có bao nhiều tiền hổng dám ăn, mua bông vạn thọ rải trước nhà cưng đó.Lòng anh như có ai ...măm măm từng khúc ruột thừa xé to xé nhỏ , khi mỗi ngày anh phải vật vã chiến đấu, tả xung hữu đột với đám trai già trẻ lớn bé ấy chất đầy kho . Anh mệt lắm chứ cưng ! Nhưng vì cưng, anh thấy mình chẳng khác nào Thường Sơn Triệu Tử. Ui chao ! Sức mạnh nam nhi chi chí mấy chục năm tích cóp, anh mang ra chơi xả láng từ dạo... yêu cưng. Yêu  lắm cưng biết không ?


Một ngày đẹp trời như bao ngày anh yêu cưng, anh ôm nhẫn kim cương , dâng lên cầu hôn cưng đó. Anh biết cưng nào thích chi nhẫn cỏ, vì thứ nhẫn ấy, bò nó gặm một ngày chắc cũng mấy chục ...container. Bao hồi hộp, chờ đợi chợt vỡ òa, anh muốn xỉu khi cưng chớp con mắt bên phải, lia con mắt bên trái, xòe cái mỏ bé xinh, nhỏ nhẻ hỏi anh rằng : " Lương tháng 50 triệu , anh có không ? Em chỉ lấy một người chồng như thế ! ". 


Ui trời ui ! Lần đầu tiên yêu cưng mà anh phải dừng lại suy nghĩ ...1 phút 30 giây, để rồi đưa ra một quyết định...vượt lên chính mình cưng ạ . 


Cưng biết không, ngày má anh theo ba về dinh, vài mâm quả thôi, chỉ cần trầu cau đủ lễ, hai họ chúc mừng, bạn bè xúm xít : " Dô ! Dô ! "  . Hồi đó ba anh đèo má bằng chiếc xe đạp sườn ngang, lang thang bươn chải khắp hang cùng ngõ hẻm nuôi mấy anh em anh khôn lớn. Cũng nhờ má ba tằn tiện  , mà ngày nay mới có thằng ... Giám Đốc là anh, quỳ xuống dâng nhẫn kim cương cho cưng đó. Nhìn ba chăm má những khi trái trời trở gió, nồi nước xông ngạt ngào hương lá xả thấy mà thương. Miếng ngon nhỏ thôi, cả hai cũng nhịn nhường, anh ao ước, một ngày đôi mình cũng thế. 


Người ta bảo thương trường là chiến trường, thắng  - thua, được - mất trong cả vào người lãnh đạo. Hôm nay trúng mánh, tiền đổ vô ào ào sung sướng biết là bao. Ngày mai vận xui, sao chổi xẹt ngang, nhà xưởng tang hoang cũng là chuyện thường ngày ở huyện . Cưng của anh , làm sao cưng thấu hiểu, nỗi lòng anh, giả như  thất bại rồi, cưng xử anh làm sao ?  Anh mệt mõi với những đấu đá tính toan, sau một ngày, chỉ muốn về nhà, nằm nghe ...cưng hát. Lỡ bài gì cưng hổng chọn, chơi ngay khúc : " 50 triệu đâu ? có không ?" , chắc kiểu gì anh cũng bật dậy  như lò xo, ôm hết mùng mền chiếu gối dông thẳng sang quán cà phê chòi ...bà Tám. 

 Thì thôi cưng ạ ! Dẫu iu cưng anh iu nhiều lắm, nhưng anh  đành ưỡn ngực, vỗ cánh phành phạch như chú gà trống mới ra lò , gáy với cưng rằng : "  50 triệu / tháng , Anh có, nhưng...hổng phải cho cưng ! ".

Tạm biệt cưng nhé ,  hót - gơ của lòng anh. Chúc cưng sớm tìm được mỏ kim cương như ý. 

À, quên nhắc cưng, con gái có thì, cưng sắp sửa...bò qua bên kia đỉnh dốc. Đi bộ độc hành, mõi mệt lắm nghen cưng !

Ký tên 
Jang Dong Gun 

P/s: Anh gởi cưng thiệp cưới trong mơ của anh cùng bà Tám Tàng. Anh yêu cưng, nhưng anh cưới bả, vì , bả yêu anh, chứ không yêu tiền anh đó.

...................


Ka ka ka ! Chít Jang rồi Jang ui  ! Cưới ai không cưới, dám cưới Tám tui ! 50 Triệu hả ? Xưa rùi Jang ui !!!

Cưới xong đi rồi biết. Cái quần tà lỏn  cũng chả có nữa nghen Jang. Trả thù xưa mà bảo. Ai bảo cưới tui , ông xòe nhẫn cỏ, ...hổng cho tui nhẫn kim cương mà đi cho ẻm đó ! Ghét ! 

Quân tử trả thù mười năm chửa muộn mừ ! 
a ? Mà Tám có phải là quân tử đâu nè ?! Trả liền , để lâu....yêu quá....sao trả được chứ ?! Hì hì 

Thứ Tư, 4 tháng 9, 2013

Nói bậy nghe chửi chơi ! :))






Những lùm xùm của giới giải trí mấy hôm nay, từ cái chuyện nàng VN- Can Lộ Lộ bị cấm diễn , đến lời qua tiếng lại của các bậc đa đề và đám hậu sanh làng nhạc Việt... Nghe riết phát sốt. Bất chợt tui nghĩ tới chuyện của cá nhân mình . Chẳng dính dáng gì tới mấy lùm sùm đang hot ấy cả. Rồi nhận thấy, thắng - thua, ai đúng  - ai sai, chả quan trọng, với tui, vẫn là cách ứng xử của người trong cuộc. 


Khi tui còn nhỏ, nội tui cứ dạy tui là : " con chó chạy ngang, tao mà nói con mèo, thì mày cũng phải nói con mèo. Chứ trả treo với tao là tao vả rớt răng. Con cái là không được cãi ông bà cha mẹ bất cứ cái gì ..." Nguyên văn đó, tui thuộc như in vì ngày nào nội tui cũng ra rả như vậy. Lần nào đánh đòn tui xong, nội tui đều hỏi một câu : " Mày thấy tao quoánh mày oan hay ưng ? " . Và dĩ nhiên câu trả lời luôn là câu nội muốn nghe chứ không phải câu tui muốn nói.

Tui nhớ, nhớ rất rõ, lúc tui mới vào lớp 6,  nhỏ em họ ở cùng tui lớn hơn tui 1 tuổi. Nó rất ngoan, lại có mẹ bên cạnh, học giỏi vô cùng, nên được xem như bảo bối. Lời nó nói luôn đúng và chính xác hơn tui, một đứa chẳng khác nào mồ côi, loi nhoi lục lọi cả ngày, thỉnh thoảng còn đánh nhau ở trường để cô mắng vốn nội. Tuy nhiên, có một lần , nhỏ em họ tui làm một chuyện sai, nội tui hỏi ai làm, nhỏ sợ, và  ... chỉ qua tui. Tui cương quyết phản đối. Kết quả là tui bị đòn một trận thừa chết thiếu sống, nội tui đánh tới khi nào tui nhận tội thì thôi. Và cuối cùng, tui đã phải nhận cái tội mình không làm , nhưng, mãi mãi, mấy chục năm rồi, tui vẫn không thể nào quên cái ánh mắt hèn nhát của nhỏ em họ nhìn tui lúc tui bị đánh. Hồi đó, tui giận nó, tui không nói chuyện với nó, tui né không đi học cùng nó, vậy là tui lại được khuyến mãi bị đòn tập hai  vì tội " ích kỷ, nhỏ mọn. Nó là em mày, mày sai mà còn mặt nặng mặt nhẹ ...". Vậy đó. 

Tại sao người lớn nói gì, làm gì cũng luôn là đúng ? Tại sao phải buộc những đứa trẻ như tui ngày xưa phải mặc nhiên răm rắp nghe theo không được cãi ? Nói thật, có lẽ vì tui cũng khá hiền, loi nhoi vậy nhưng không để bụng chuyện gì. Suy cho cùng, tui nghĩ, nội đánh tui oan cũng vì cá nhân tui không tốt , nếu tui ngoan hiền y như nhỏ em họ tui, nếu tui có ba có mẹ bên cạnh mình , nếu tui chưa bao giờ làm nội phật ý một điều gì, thì có lẽ, nội đã không kết tội oan cho tui như vậy. Chứ nếu đổi lại là một người có cá tính mạnh mẽ, có cái tôi quá lớn, ắt hẳn sẽ dẫn đến những phản ứng tiêu cực. Lúc ấy, trách ai đây ? Trách người lớn gieo sóng gió hay trách trẻ con nông nỗi , háu thắng ? Và dẫu có trách ai, thì việc cũng đã rồi. Có muốn quay lại cũng không được nữa .

Nên chăng, người lớn trước khi nói cũng học cách uốn lưỡi bảy lần, trẻ con khi bị mắng , dù oan hay ưng , cũng nên nhịn rồi lựa lúc người lớn vui vẻ, nhỏ nhẹ trình bày, chắc hẳn, mọi người sẽ cởi mở hơn. Người ta sai, muốn phê bình góp ý, cũng nên lựa lời mà nói, đừng vịn vào câu : " thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng " rồi trút xối xả vào tai người ta những câu khó nghe như vậy .  Ngay cá nhân tui, thuốc đắng quá, mỗi lần cho con tui uống thuốc, nó biểu tình không chịu uống. Tui phải cho thêm đường, tìm cách dỗ dành mãi, nó mới chịu uống. Nhờ vậy mới khỏi bịnh. Nói thiệt, nếu thuốc đắng nghét như thế , mà tui một hai đổ vô miệng nó, bắt nó ngoan ngoãn uống, chắc chắn, nó sẽ phun ra, hoặc ói, hay tệ hơn là nó hất đổ cả chén thuốc. Còn đằng này, sai thì rõ ràng là sai rồi, nhưng cái cách chúng ta chửi cái sai của người, có ai dám bảo mình hoàn toàn đúng ? Tại sao mắng người ta lại lôi cả dòng họ người, xuất thân người, trình độ người ra chà đạp ? Thậm chí có người hùng hồn bảo nếu lỡ gặp ngoài đường là ...đánh cho phù mỏ ( ?! - nói không biết có dám làm và làm được hay không nữa ?! ).  Nếu đổi lại là chúng ta , nói chuyện nhỏ xíu thui, viết blog chơi cho bà con đọc, ai khen ta thì ta cười tủm tỉm, khoái muốn chít trong lòng. Ai chê ta, nói lời khó nghe, ngay lập tức, ta cũng xù lông xù cánh nhoi nhoi lại chứ có ai chịu cười hì hì nói cảm ơn chân thành không ?



Túm lại, chuyện cũng chả có gì, cũng mong sao qua sự việc, mỗi người tự rút kinh nghiệm cho mình, rồi những ai không phận sự, cũng nên đừng đổ thêm dầu vào lửa. Nhìn những  dây mơ rễ má chả ăn nhập gì tới họ cũng nhao nhao lên báo ký tên cho thêm phần xôm tụ ... Tui chợt nghĩ, nhiều khi người ngoài cuộc còn sốt sắng hơn cả người trong cuộc. 
 Bão đến , rồi bão cũng tự tan. Thời gian sẽ xoa dịu tất cả. 
Ngẫm lại, lời của người xưa chuẩn vô cùng : 
" Lời nói chẳng mất tiền mua
Lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau "


Tui biết, sẽ có người ném đá  tảng vào đầu tui vì nói điều không trúng ý họ. Nhưng có sao đâu, cứ xem như có gạch đá để dành cất nhà vậy. Chứ không lẽ vì tui còn nhỏ, vì tui dốt, vì xuất phát điểm tui thấp kém thì tui không có quyền nêu chính kiến của mình à ?
Con mèo vẫn là con mèo, dù nội tui có bảo tui nó là con chó, thì tui vẫn cứ nghĩ nó là con mèo. Vậy thôi.