Thứ Ba, 18 tháng 2, 2014

Tết của Tám




Tui hổng có đi xem bói, nhưng tự moi ở trên mạng ra thông tin về cái ...cuộc đời 365 ngày tới của tui trong năm Con ngựa này. Nhìn chung là ...từ chết tới bị thương, nên...mấy lần bé Mai rủ đi xem bói tui đều từ chối. Hổng phải  là tui hổng ham, ham lắm, nhưng sợ vừa tốn tiền, vừa nghe mấy con mẹ dở hơi đó nói toàn tin dịch vật gì đâu không cho tui thêm lo lắng, nên thôi, khỏi đi, ở nhà mà chờ sao Kế Đô giá đáo vậy.

27 tết, tui nổi hứng lên muốn nấu bún giò heo ăn. Cơ khổ, đã ú na ú nầng rồi mà cứ thích ăn mới chết. Quý tử nhà tui theo dì tư hắn  đã về quê chơi rồi ,  hai ngày nữa mới lên, chỉ có mình tui ở Sài Gòn, đáng ra, tui nên làm biếng vào lúc này, cứ ra tiệm ăn cho khỏe thì đã không xảy ra tai nạn ngoài dự kiến.  Trong khi nồi hầm chân giò đang xì xụp bên bếp từ, tui bật bếp ga định phi hành cho thơm . Ăn một mình còn bày đặt cầu kỳ. Nhưng trời ạ, trí nhớ của tui thật sự là có vấn đề. Tui bật bếp ga với chảo dầu trên ấy, rồi tự dưng bỏ đi ... lau nhà. Quên sạch sẽ. Trong trí nhớ không hề lưu lại chút xíu hình ảnh nào về cái chảo dầu đó. Và vô tình nhìn qua lớp cửa kính, tui thấy lửa ngọn cao ngất phát ra từ bếp tui. Ba chân bốn cẳng dzọt vô. Tui không kịp nghĩ nhiều, chỉ nhớ là lúc ấy tui khóa ga trước, sau đó cầm cái chảo vụt thẳng xuống sàn nước gần ấy để dập tắt lửa, đồng thời mở cửa sau nhà cho khói thoát ra. Cả căn bếp vừa sơn lại của tui phủ một màu đen sì. Xong xuôi, thấy lửa tắt rồi, tui mới bớt run, nhìn lại mình ...thì ôi thôi, cái tay phải của tui ... Lúc này mới thấy đau, rát vô cùng. Còn phải nói, ôm tay chạy sang ngoại cầu cứu nhờ ngoại đi mua dùm vài ba thứ đồ nghề  chống phỏng.

Đau thì có đau thiệt, nhưng ngồi nghĩ lại, tui vẫn còn may mắn chán. Giả như tui không thấy, ga nổ, thì cháy nhà là chuyện không thể tránh khỏi. Hoặc giả như lúc tui chạy vào khóa ga, mà lửa đã cháy cao tới tận bàn thờ ông Táo - tui cắt toàn bằng kính, nóng quá, kính nổ, văng vào mặt thì...ui trời , đóng vai  Xác sống không cần hóa trang cũng đạt nữa. Công nhận, Trời cũng còn thương. Vậy mà tui vẫn cứ hay trách ông Trời không thương tui. Xem ra, tui vu oan cho Ông rồi.

Vậy là tự dưng tui trở thành người sung sướng, được ưu tiên. Này nhé, sáng đi chợ tết có anh Tân con ngoại chở đi, còn tò tò theo sau xách đồ. Tui chỉ việc mua là có người xách. Sướng thiệt. Chợ tết đông là thế nhưng thấy tui  thương phế binh vậy, mấy chị ở chợ, dù đang bận buôn bán , cũng hỏi thăm. tự dưng thấy cũng ấm lòng, thấy vui vui. Cũng nhờ thế, tui mới phát hiện ra, tay trái tui cũng làm được nhiều việc không thua tay phải là mấy. Mùng 2 về quê thăm nội, đi xe có đệ tử - là nhóc nhà tui theo vác ba lô khí thế. Bình thường nhóc tui không bao giờ chịu cầm cái gì, nhiều khi đi chơi với hắn, kêu hắn cầm sữa của hắn thôi mà hắn cũng càu nhàu. Vậy mà, khi tui bảo " mẹ đau, không xách được gì đâu , đi với mẹ là con chịu trách nhiệm vác ba lô  đó nghen  ".  Chỉ nói vậy thôi mà ...nhóc vác từ A tới Z, thậm chí còn nhanh nhảu, xông xáo, và ...đàn ông hơn mức tui nghĩ.Thấy thương con mình  vô cùng. Hy vọng  rằng sau này, nhóc sẽ là bờ vai cho tui nương tựa với điều kiện là...không hốt nhầm Thị Mầu về đuổi bà già tui ra đường thì chết tui nữa.

 Có đêm, vết thương bắt đầu buốt, tui chợt nghĩ tới những người bị bỏng nặng. Mình bị có chút xíu vầy mà đau thế này, vậy mà...có những người chỉ vì chút ghen tuông vớ vẩn, nỡ tạt axit vào người mình từng thương yêu để rồi những cô gái tội nghiệp ấy sống quãng đời còn lại còn tệ hơn cả cái chết . Rồi có những em bé chỉ vì phút bất cẩn của người lớn mà bị phỏng rồi ... trở thành tàn phế  suốt đời  ...  Nghĩ thôi đã thấy sợ, thấy thương gì đâu đó.  Chỉ mong sao, những chuyện đau lòng như thế sẽ không còn tồn tại nữa. Mong lắm giữa con người với nhau cư xử có chút tình hơn.

Ai cười tui ngu, tui chịu, thà thiệt thòi một tí còn hơn là áy náy cái lương tâm chó cắn nì mà tối ngủ hổng được. Hà hà.

Tổng kết cái tết, khoe dí bà con những loi nhoi ngày tết của Tám .  Hí hí



Góc nhỏ ở sân nhà đón tết của Tám 



26 tết chở ngoại và Tin ra Vincom , dạo lòng vòng . Tội nghiệp ngoại, không có đi đâu, nên đi đâu cũng thấy lạ. Đi chơi về, rửa cả sấp ảnh qua tặng ngoại, gặp ai ngoại cũng lấy ra khoe. Thấy mà thương gì đâu đó. Dù chẳng ruột rà gì, nhưng nhiều khi ngồi chơi với ngoại, tui cứ sợ, sợ lắm cái ngày ngoại bỏ tui ngoại đi. Năm nay, ngoại cũng đã 76 tuổi rồi. Ai bảo người Bắc nhất là người lớn tuổi thì khó lắm, nhưng tui lại thấy, đúng là...có khó thiệt, nhưng với người già, chỉ cần hiểu ý chiều theo, chỉ cần thật lòng như thế nào thì cứ xử sự như thế ấy thì không có gì là phức tạp cả. Nhiều khi tui sai, hay tui nói gì ...ngu quá, ngoại vẫn la tui như thường. Nhưng ngoại mắng xong mà ... tui lếch lếch qua nhà ngoại cười hì hì, là ngoại ...xí xóa ngay, không để bụng chuyện gì cả.

 Chuẩn bị ăn là toe toét như vầy nè.

Tui thương nhất hình ảnh của ngoại lúc này. Đi ăn có quay số trúng thưởng, tui để ngoại quay cho vui, ngoại quay trung được 1 triệu đồng - nhìn ngoại lấp lánh niềm vui khi ghi tên vào phiếu, tui...

Cười chi mà...sượng trân hà Mắt Hí ui !

Và đây là sản phẩm tự phóng hỏa đốt mình ngày 27 tết của tui . Giờ thì đã lành rồi, nhưng để lại cái sẹo coi bộ cũng ... Cầu - Vừa - Đủ - Xài. Hì hì


30 tết, 2 mẹ con đỏ ói từ sáng tới tối cho ...hên nè

Nhà tui ngày tết ngày thường đều y như nhau, chỉ có khác là tết thì cây mai ở sân nở bông và...tòng teng bao lì xì thui.

Dù không có đạo Phật, nhưng thành thói quen rồi, cứ sáng mùng 1 tết là lên chùa cầu an cho cả nhà.


Chùa gần nhà tui rất vắng, yên tĩnh vô cùng. Nhiều khi buồn buồn, tui cũng hay lên đây, đi lòng vòng ra ao cá sau chùa, thấy lòng cũng an bình đến lạ.

Mùng 2 tết tui về quê thăm nội . Ảnh nì là nhóc tui cùng mấy đứa em họ.


Tối mùng 2, hai đứa bạn thân ơi là thân lên nhà nội tui chơi. Lâu rồi mới được ..tự do tám không sợ bị bắt lỗi . Sướng thiệt.

 Với Hằng - nhỏ bạn thân nhất mà tui thường gọi là người iu nè.

Đây là Nhã - bạn thân tui chụp cùng bà nội tui á. Nó lên nhà chúc tết nội, ngồi nhắc chuyện ngày xưa lúc còn đi học, nó cùng nhỏ Hằng - cũng bạn thân của tui, 2 đứa ngồi chung một cái võng, bị bà nội tui kêu vô mắng tơi tả vì..." nam nữ thọ thọ bất thân ". Giờ gặp nội, lần nào nó cũng nhắc lại chuyện cũ ấy. Có lẽ, nhờ nội tui khó, khó có tiếng, nên tụi tui mới có được như ngày hôm nay.


Nhóc tui về chuyến nì cứ theo bóp chân cho nội tui khi nội bảo chân bị đau. Bà nội tui cứ gọi điện nhắc hoài vụ này.


Nhóc về quê thấy chiếc xe của thằng em rể tui là khoái chí, lót tót leo lên ...lái y như thiệt á.

Sáng mùng 3 tết, vẫn đến nhà thầy họp blog như mọi năm. Riêng năm nay, có Bảo Tâm ( bạn nữ bìa trái ) từ Mỹ về chung vui cùng lớp. từ năm 96 đến nay, tui mới gặp lại bạn ấy. Vẫn y như ngày nào, thậm chí, còn bình dân và giản dị hơn hồi bạn ở VN ngày trước nhiều. 

Lớp trưởng lớp tui - Trương Thoại Tùng -  Trai đẹp thía này , lại giỏi nữa , vậy mà ế mới đau chứ.

Đây là cô Sáu tui. Cô tuổi đã lớn, nhưng không chồng con gì cả, ở với nội. Cô rất khờ, chẳng bao giờ được đi chơi cả vì có ai chở đâu mà đi. Khi nghe tui bảo chiều đưa cả nhà đi biển chơi, cô vui như con nít. Sợ tui đi họp lớp về rồi lười, không đi biển chơi nữa, nên cô cứ theo hỏi suốt. Nhìn cô, tui thương vô cùng. Chỉ khi ở gần những người thân yêu này, tui mới thấy, mình vẫn còn giá trị để sống. Không vì bản thân, thì cũng phải vì những người luôn cần có tui. 


Cô em gái kém may mắn của tui và Việt - bờ vai mới cho em tựa nương khi người chồng cũ đã nhẫn tâm bỏ em lúc em vừa sinh bé Nhi được  vài tháng  để theo người khác. Năm sau là bé Nhi vào lớp 1 rồi. Tui vẫn thấy lạ là có những suy nghĩ cực đoan vô cùng, cứ hễ phụ nữ mà thôi chồng, ly dị, thì đều bị gán ghép, qui chụp đủ thứ tội lỗi, bị kỳ thị.... Tại sao họ không chịu hiểu vì sao mà phụ nữ phải chọn cách ấy ? Không lẽ biến mình thành cái bóng với một cuộc hôn nhân không có hạnh phúc, vò võ đốt hết tuổi xuân của mình thì đó mới là đúng ?


Biển Tân Thành quê tui ...đục ngầu, chỉ có vài cái chòi canh nghêu xa xa , vậy mà...tết đến là đông nghịt người. Thiệt lòng, nhìn nước biển nì, tui...hổng dám xuống. Chỉ có mình nhóc nhà tui là...vô tư, cỡ nào cũng chơi hết 

Nhóc nhoi nhoi cả ngày, nên nhiều khi nhìn nhóc ...buồn, tui lại thấy...mắc cười. hơi vô duyên, nhưng tui mỗi lần nhin mặt nhóc buồn buồn như vầy lại thấy...ngộ ngộ, vui vui. Mẹ chi mà kỳ ghê á. 

Một gian hàng bán linh tinh những vật làm từ vỏ sò, vỏ ốc. Tui tuy già, nhưng ...cũng thấy thích thích khi nhìn mớ màu sắc dễ thương nì 




 Mua hải sản dìa đãi bà nội.  Cứ nghĩ lâu lâu để nội ăn lạ miệng một chút thì ...ôi thôi, nội không ăn  được  bất cứ món nào, chỉ ăn được  nghêu, mà tui lúc mua cứ thấy nghêu rẻ hơn các con khác , chắc nội ăn hoài, định mua cái ngon hơn để nội ăn cho biết ( thú thiệt  là về hải sản tui chả biết con nào là con nào cả, người bán bảo con nào ngon thì nghe theo thui ) , ai dè... thiệt là...


Lùn quá, tay què, muốn hái có trài xoài thui mà...bó tay. 


Cùng những đứa em họ