Thứ Tư, 30 tháng 7, 2014

Em buồn em nói vậy thôi ...

                                                                                 


Viết cho ngày con nắng lại đi đong 

Anh nè !
Có lẽ, mai này, em sẽ chẳng thể ghép nỗi một câu thơ
viết cho anh, cho những ngày xưa cũ
Em sợ anh ạ !
sợ đặt chiếc hôn gầy teo, đánh thức con nắng buồn tênh đang gối đầu say ngủ
sợ run rẩy chạm vào những xao xót hãy còn xanh.
Em từng thương, từng tin, từng mơ...
một buổi sớm an lành
Anh - nheo đôi mắt nắng nhìn em
ôm trong tay mớ nhãn lồng chẳng kịp khô giữa mùa mưa bão
Nụ cười thật hiền
anh kể em nghe chuyện ngày xưa, chuyện ngày sau...
Ôi ! nhiều lắm. Em chẳng nhớ gì đâu.
Nhắm mắt lại, chỉ thấy trời xanh trong, giòn tan con nắng ráo
em nũng nịu tựa vào , nghe ngực mềm thèm hơi ấm bàn tay
Hư quá phải không anh ?
em cứ ước chi mình được một lần say
để biết rằng cỏ vẫn xanh, vẫn mượt , vẫn ngút ngàn quấn bước anh qua...
Cỏ khát.
Đám se sẻ chẳng cười em
Con dế khờ chẳng nhìn em
Ông Trời chẳng nỡ trách em
Che mặt cả rồi
Anh ... Anh có nghe... Nghe nè, đó, con tim em nó thì thầm câu hát
" Thương nhau cởi áo trao nhau ..."
....
....
....
Giấc mơ đã ứa máu
Quang gánh chỏng chơ , câu thơ cũ úa màu
Cây Đợi đứng cong lưng, dãy lụa hồng phai oằn mình cơn gió giật
Em biết em đã mất
Ngày hôm qua mang đôi mắt nắng khuất xa rồi...