Thứ Sáu, 25 tháng 7, 2014

Ngày nắng theo trời

 " Muôn loài nào khác chi ta....  " 


e ! Ọe !

Nâu co người lại, bụng nó thắt từng cơn, tống mớ thức ăn vừa ngấu nghiến ban nãy. Nó thở dốc từng hồi mệt lả. Nôn sạch cả rồi. Bụng vẫn lâm râm . Nó lếch thếch bước ra sân, nằm bẹp xuống , mắt nhắm nghiền. Nó cảm thấy mệt. Hình như có gì đó khác lạ trong người nó ... Nó bắt đầu  vừa mừng, vừa lo, mơ hồ sờ sợ .   Sợ cái gì nó cũng không biết nữa.

- Trời ơi ! Cái con mắc dịch này .  Mới sáng mà mày  ói đầy nhà thế này ? Gớm quá đi !

Tiếng mụ Tám hét toáng lên làm nó giật bắn cả người , cụp tai, chui tọt xuống bàn đá. Mắt len lén ngó mụ  với gương mặt đỏ cóng, tay lăm lăm cán chổi. Hình như...nó vừa làm sai chuyện gì thì phải. Nó im thin thít, thấp thỏm chờ đợi. Chết nó rồi. Nhìn mụ  lụi đụi vừa xịt vòi nước, vừa quét khí thế, miệng không thôi xỉa xói,  nó sợ.  Nó rúc người lại, nằm ép sát vào chân bàn, không dám nhúc nhích. Mụ vừa  dọn  bãi chiến trường của nó, vừa làu bàu chửi rủa. Mụ chửi ác lắm. Mụ lôi cả bao nhiêu lần nó lỡ dại quên nhớ, mụ mang ra hết. Mụ hài tội nó cả buổi. Chửi chán, mụ lẹp xẹp bỏ vào nhà, không quên quăng cho nó cái nhìn dao cạo . 

Nâu biết nó sai rồi, chỉ tại cơn  nôn nhanh quá, nó  không kịp chạy ra sân thôi mà... Nó len lén liếc vào nhà , tự dưng nó thấy...tủi thân chi lạ. Ước gì giờ này có anh Đen ở đây thì hay biết mấy. Chẳng để làm gì hết. nó chỉ muốn rúc đầu vào người anh thôi, nghe cái hơi thở âm ấm bên tai, nghe anh nói với nó : " Không sao đâu mà ! chuyện nhỏ thôi mà ! ". Đấy, anh lúc nào cũng vậy . Chuyện gì nó nghĩ to đùng đùng, kể anh nghe, anh khì khì, vậy là  ...nhẹ tưng thôi. Nó gối đầu lên chân,  nằm lim dim nhớ. Ờ hén, mới đó mà cả năm trôi qua hồi nào hổng hay. Lúc  mụ Tám mang nó về, nó còn bé xíu , gầy teo, hom hem bịnh suốt . Nó nhớ khi đó anh Đen vạm vỡ, to cao lắm.  Mỗi lần được thả  ra ngoài, nó  hay sang vạt cỏ bên khu đất trống cạnh nhà, chạy lòng vòng . Mà kỳ ghê, lần nào vừa thấy cái mặt nó ló ra, anh Đen cứ hùng hổ lao ra cắn . Nó không hiểu sao anh Đen lại ghét nó đến thế. Nó sợ anh chết khiếp đi được.  Sợ vậy đó, nhưng  khi vào nhà, nó lại cứ mon men ra sát bờ rào, dõi mắt ...nhìn trộm anh. Cái dáng  anh thong thả bước trên con hẻm , bộ lông đen quắc lên dưới nắng, gương mặt câng câng lạnh băng, trông thật kiêu hãnh gì đâu  ! Nó ước, ước gì mai này nó lớn lên,... Mà thôi, mắc cỡ chết đi. Con gái con đứa chi mà lại thế chứ ! 

Nâu dàu dàu trong lòng, chỉ mong đến khi trời sụp nắng hẳn thôi. Nó nhớ anh Đen . Nó thèm  dúi mõm  vào người anh, thỏ thẹt nói với anh...cái bụng nó lạ lắm. Hình như ...Ui chao ! Nó phải khoe với anh thôi.  Nó tin chắc là ...chuyện vui rồi. Bất giác, nó rộn rã khi nghĩ đến hình ảnh đàn con ủn ỉn, ú nu, đen trùi trũi, lon ton chạy theo sau lưng nó. Rồi bọn chúng ẳng ẳng, nhao nhao, đứa chồm kéo tai, đứa cạp chân ,đứa măm măm vào cổ ba chúng... Anh sẽ nhăn mặt, sẽ giả vờ đau, lăn qua, nhào lại, quơ mấy cái chân chỏng cả lên trời, kêu oai oái... Ôi chao ! Chắc...vui lắm hén !  Nó bật cười khoái chí với tưởng tượng dở hơi của mình. Ờ , mà đàn bà như nó, có mơ gì đâu ngoài một mái ấm, một bờ vai , những đứa con xinh xắn chớ. Bao nhiêu đó thôi là đã đủ mãn nguyện rồi. Nó trôi dần dần, trôi dần vào giấc mơ đầy màu sắc hạnh phúc, nhỏn nhoẻn  cười  , phơ phơ...

 Tin ! Tin ! tin ! Tin...

Nó choàng tỉnh  bởi tiếng còi xe rát cả con ngõ nhỏ. Nó bật dậy, chồm ra cửa, nghếch mõm nghe ngóng. Con ngõ nhỏ vàng ong óng dưới màu nắng rực rỡ , sóng sánh  như mật.  Ngày nắng hiếm hoi giữa mùa mưa bão . Mấy hôm rồi trời mưa dầm dề, đêm nào  nó cũng lạnh cóng, co ro ngoài sân, nghe gió rít từng hồi giật tàn cây răng rắc đến hãi. Lạnh, lạnh lắm. Nước bấu lấy từng thớ thịt mà giật đến nhói cả chân lông. Nó ghét mưa, chỉ thích nắng thôi. Giá như, ngày nào trời cũng thơm phức , nóng sốt như thế này thì sướng biết mấy.    Ngó chán, nó uể oải  duỗi hai chân  . Ui cha ! Sướng ghê vậy đó. Nó liếm cái mồm khô khốc của mình, miệng buồn buồn. Nó chúi mũi hít hít vào các góc chậu quanh sân, bắt đầu sục sạo. Ây dà ! Chợt nhận ra cái gì đó đang di chuyển khêu gợi cặp mắt ẩm ươn của nó, nó chồm thẳng dậy, chụp lấy.  Ui ! Đâu mất rồi ?  Mới thấy đấy mà ! Nó không cam tâm. Sao lại lũi trốn ngay trước  mũi nó được chớ ? Cái này anh Đen của nó chộp một phát là dính ngay cho coi. Nó tệ ghê.  Nghĩ thế, nó bèn cào lấy cào để, quyết moi cho bằng được vật thể lạ ấy. Mớ vỏ đậu phộng bay tứ tung. Vật lạ ấy cứ lủi như có phép tàng hình . Nó điên tiết, nó càng cào nhanh hơn nữa . Bặt !  Mớ rễ trắng hếu gãy vụn  sau  những đường cào rõ ngọt của nó.  Vật lạ ấy càng có kẻ hở chui tọt sau mớ rễ. Nó càng điên tiết. Nó ghét lũ phá hoại này cứ ngang nhiên bò ngang mặt nó. Nó vừa gầm gừ dọa nạt, vừa xới tung cả lên. Xoảng ! Cái chậu ngã nhào xuống đất. Vỡ tan tành....

Mụ Tám phát điên lên , trừng mắt như muốn...xé xác nó ra .  Mẹ nó, còn gì là chậu lan  mụ dày công chăm nữa. Nhìn đài hoa đang đơm nụ, chưa kịp nở , gãy vụn, mụ thèm...giết nó quá đi mất.  Người ta nuôi chó giữ nhà, còn mụ, không biết phước  phần gì, lôi về nhà toàn thứ...phá  hoại gì đâu đó . Mụ chịu hết nỗi rồi. Thân già mụ , mụ lo còn chưa xong, tính kiếm nuôi con chó cho nhà cửa bớt trống vắng... Ai ngờ, báo hại mụ.. Mấy lần con Nâu phá quá, mụ bực, gọi người ta cho. Người ta tới, thấy Nâu  nhe hàm răng nhọn hoắc, gầm gừ chực nhảy xổ vào người họ , mặc cho mụ quát khản cổ,  họ sợ quá, chả thèm lấy nữa, vọt mất.  Vậy là mụ lại è cổ ra nuôi.

Nhưng lần này mụ ức. Mụ nhất định phải bán nó thôi. Cho người ta không lấy, mà có lấy thì họ cũng bán, cũng thịt nó , chi bằng mụ bán gỡ gạt lại chút đỉnh tiền mụ bỏ ra mua nó chớ. Xe mua chó cứ chạy ra chạy vô ngõ rầm rầm, ngày nào mà chả có. Mụ quyết định rồi. Nói là làm ngay. Tính mụ xưa nay vẫn vậy. 

Con nắng cuối ngày xiên xiên hắt mình vắt qua dãy tường nhà trước mặt. Nâu biết chiều đã về rồi. Ngày nào cũng vậy, cứ nhìn bờ tường hăng hắt nắng loang lỗ,  là nó biết nó sắp được gặp anh Đen. Nó lẳng quẳng chạy ra chạy vào, cào cửa ầm ĩ cho mụ Tám hay là đã đến giờ cho nó ra ngoài . Nó nôn nao suốt từ sáng tới giờ mà. Nó biết anh Đen đang đợi nó.

- Em !
- Em ơi !

Tiếng anh Đen gọi. Nó  quay đầu lại , lao nhanh ra cửa. Mừng ghê ! Đang nhớ anh gần chết đây ! Nó chồm cả hai chân lên thành cửa, rên rĩ, nũng nịu dụi mõm vào gương mặt xương của anh. Đôi mắt đen láy, ươn ướt đến tội. Anh Đen âu yếm liếm lấy liếm để  lên mắt nó, mõm nó, má nó , hai chân anh bấu chặt lấy tay nó. Cánh cửa run bần bật. Chao ôi ! Nó chỉ muốn được  anh Đen ôm vào lòng  , không mong gì hơn nữa. Yêu nhau đến vậy,  có xa xôi gì đâu, sờ sờ trước mặt ,  vậy mà ...cũng không thể gần nhau được. Khó chịu quá đi ! Nó dấm dứ giận dỗi càu nhàu, trách anh Đen sáng giờ chẳng biết ở đâu sao không gọi nó. Nó dỗi thế nào, anh cũng nhẫn nại, xoa xoa nỗi hờn tủi rất  đàn bà ,  khiến lòng nó cũng hả hê lắm. Hai đứa cứ đứng rúc ra rúc rích mãi đến khi có tiếng còi xe inh ỏi từ xe, tiếng  loa rao hãi hùng nhất mà cả anh Đen và nó đều căm ghét . Mỗi lần tiếng rao ấy xuất hiện, là cả  xóm nhỏ của nó nhao nhao, rần rần cả lên. Anh Đen rục chân , lao chồm theo cái xe vụt qua, sủa inh ỏi. Nó hùa theo , õm tỏi . Mụ Tám lẹp xẹp xỏ dép, chạy ra cổng, vẫy tay í ới : 

- Ơi ! Bán chó ! 

Gã mua chó quay đầu xe lại, thắng kịt trước nhà, nhe hàm răng vàng xỉn , cười híp mắt. Một linh cảm mơ hồ, nó sợ. Chưa bao giờ nó cảm giác sợ hãi như thế này. Nó chui sâu vào kẹt ghế, mồm không thôi dọa nạt.  Nó sợ, sợ lắm, nhưng vẫn cố gân cổ lên gào, quắc mắt nhìn chầm chầm, vào gã lái.  Anh Đen  đứng ngoài cổng , chồm sủa rát cả ngõ. Rất nhanh, gã lái móc  trên yên xe ra chiếc bao to đùng, cùng cái cây có quấn cọng thòng lọng ở đầu , lừ lừ tiến về phía nó.  Mụ Tám xề xòa, gọi nó : 

- Nâu ! Nâu ! Ra đây đi ! Nâu !

Nó ngó mụ. Đôi mắt mụ ươn ướt. Nó biết mụ thương nó mà, sao mụ  lại...  Nó nhìn mụ, ngân ngấn. Mụ ơi ! nó không muốn đi, nó không muốn đi đâu. Nó làm sai chi , mụ la, nó sợ rồi. Nó hứa sẽ không  phá nữa, không nôn bậy nữa đâu mà. Mụ đừng bắt nó đi như vậy nghen mụ.  Mụ xòe bàn tay , nó nhìn đôi mắt mụ đang rưng rưng nhìn nó, nó tin, tin một cách kỳ lạ là mụ sẽ không bao giờ làm hại nó. Ờ, mụ nuôi nó từ hồi nhỏ xíu mà. Mụ tắm cho nó, mụ cho nó ăn, anh Đen ăn hiếp nó ngày xưa, mụ cũng bảo vệ nó mà...  Chắc không đâu, chắc mụ không bán nó đi đâu phải không ?  Nó từ từ liếm nhẹ nhẹ vào tay mụ  dò hỏi . Mụ tần ngần nhìn gã lái đang vồn vã. Gã vội toe toét  :

- Con này giờ chị bán tui mới mua giá đó. Chị coi, mai mốt nó đẻ vài lứa, ốm kinh cho xem. Mà dơ lắm chị ơi ! Hồi đó tui đi mua rẻ được con chó Nhật, không phải thứ này đâu, tui thấy đẹp, tui để lại cho bà chị tui  nuôi. Ai dè chịu hổng thấu, thằng cu ở nhà bả ho miết, nên bả  cũng tống đi đó...

Gã luyên thuyên sợ mụ đổi ý. Gã giục giã. Mụ Tám run run vuốt đầu nó, rì rầm :

- Tao xin lỗi, mày đi đi nha. Mau đầu thai kiếp khác, đừng làm chó nữa, khổ lắm nghen . Tao xin lỗi...

Giọng mụ nghẹn đi. Nó không hiểu hết lời mụ nói. Nhưng nó cảm thấy yên lòng hơn khi  mụ xoa xoa đầu nó, vuốt dọc sống lưng nó. Nó ngoan ngoãn như trẻ nhỏ. Ờ, phải ngoan vậy, mụ mới thương mà không bán nó đi, không bắt nó xa anh Đen của nó. Nó còn chưa kịp khoe với anh Đen về những đứa con của tụi nó . Anh chưa cùng nó vui niềm vui trọn vẹn một gia đình mà. Nó giương đôi mắt đen láy nhìn mụ, chiếc lưỡi đỏ hồng liếm liên tục lên tay mụ như van xin, nài nỉ. Chợt ! Ối !  Cái thòng lọng siết chặt vào cổ nó. Gã lái chỉ chờ có thế thì ra tay trong tích tắc. Cái bao trùm ngay vào người nó gọn hơ, mặc cho nó ra sức quẫy đạp. Nó càng quẫy, cái thòng lọng siết nghẹn vào cổ nó không thở nỗi . Đừng mà ! Sao lại thế  mụ ơi ? Nó ngoan mà, nó không phá nữa đâu mà ! Đừng , đừng bán nó đi mà  mụ ơi  ! Không ! Anh Đen ơi ! Cứu em ! Cứu em ! Cứu con với ! Nó gào thét, quẫy đạp  trong vô vọng.  Tiếng xe bắt đầu tạch tạch nổ máy.   Nó lồng lộn  lên trong hoảng loạn . Nó điên tiết cào đến rách cả da chân  vướng vào khung kẽm  sau yên xe rát buốt. Nó không sợ đau nữa, nó chỉ sợ , sợ từ đây sẽ không còn thấy được anh Đen nữa....Không ! Không ! Nó cố rướn cổ tuyệt vọng.   Nó nghe tiếng anh thở hổn hển chạy sau . Nghe tiếng anh gọi nó rách cả trời . Nghe tiếng anh cào nát cả chiều từng hồi thống thiết trong bất lực . Tiếng anh xa dần, nhỏ dần ....  Rồi lịm hẳn ...

Vậy là xong. Mụ Tám ngồi lặng thinh.  Mặt ngờ nghệch ngó tia nắng cuối ngày sót lại, vất vưởng cố bấu vào  tường . Núm níu. Rồi cũng mất hút về trời. Có gì còn hoài, còn mãi được đâu.  Mụ chép miệng, thở dài, lòng ngăn ngắt  nhớ .   Ờ,  mà thôi, Nâu nó đi  rồi.  Còn đâu ...