Thứ Bảy, 1 tháng 11, 2014

Có một miền đỏ nắng ( 1 )

lẩy bắp 


Nó ì ạch lò dò từng bước trên con đường nhão nhoẹt sau trận mưa rả rích ban chiều. Mấy ngón chân riu ríu bấu chặt vào mặt đường chực trơn tuột. Con trăng nhợt nhạt xanh tái treo tít trên cao phả lên mặt nó thứ ánh sáng đầy ma mị. Nó có cảm giác hơi lành lạnh, rờn rợn sau gáy. Nó chẳng biết con ma mang gương mặt thế nào, có nanh nhọn hoắt trắng hớn , có cái lưỡi đỏ au dài thõng xuống tận rốn như lời nội nó kể hay không, nhưng trời ạ, nó vẫn quíu hết cả chân lại khi bước ra đường giờ này. Mưa ri rỉ. Trăng lành lạnh. Những âm thanh rỉ rả từ ngách lá quấn rít lấy nó. Có ánh đèn pin tù mù ngược chiều. Nó chưa kịp nhận ra là ai, đã nghe tiếng ồm ồm :

-  Đi đâu tối thế  ?

Khó khăn lắm nó mới nghe lõm bõm người con trai ấy nói gì. Nó vẫn chưa quen với cái giọng lơ lớ, âm âm, vẫn cứ há hốc mồm khi nghe họ hỏi chuyện. Thường khi không hiểu, nó hay cười xì xòa. Giờ nó cũng thế. vừa cười hì hì, vừa nhìn vào gương mặt xương xương nhập nhòa qua ánh đèn pin mờ câm, nhưng cũng đủ cho nó nhận ra là anh Đắng - nghe nói ở đâu ngoài Bắc xa xa lắm vào phụ làm  với ba mẹ nó, anh hay đi đào giếng chung với ba nó, vẫn hay ra vườn sau nhà nó phát cỏ tranh. Thấy anh, nó mừng vô cùng. Đơn giản là đang sợ ma chết đi được, gặp người quen, thì an tâm, sợ hãi cũng bay đi đâu mất .

- Ba kêu ra quán mua thuốc cho ba.

Nó cười cười nhìn anh trả lời. Anh nhìn nó, tay gãi gãi đầu, cười thật hiền, rồi bảo :

- Thôi, vào nhà đi. Anh đi mua cho. Đường trơn, rắn rít , em không quen té chết. Quay vào đi, chốc anh về.

Không đợi nó phản ứng là ưng hay không, anh quay lưng đi ngược lại. Sực nhớ ra, nó gọi :

- Anh! Tiền nè.

Anh quay lại, nhìn nó. Vẫn một nụ cười hiền như con trăng treo trên cây tán đầu ngõ, rồi quay đi tiếp. Nó tần ngần nhìn theo cái dáng khom khom đen ngòm  xa dần, lòng nhẹ nhõm vì không phải đi nữa. Nó quay trở vào cổng. Vừa nhát thấy nó, mẹ đang lẩy bắp, ngưng tay:

 - Đi mau thế con ?

 Nó cười hí hửng:

- Anh Đắng đi mua dùm con rồi. Chút ảnh ghé. hì hì

Nó sà xuống ngồi cạnh mẹ. Đống bắp cao ngất phơi mấy hôm chưa lẩy hạt chất đầy tấm bạt giữa gian nhà gỗ. Ba nó ngồi trên chiếc bàn bé xíu mốc meo, hý hoáy viết viết vẽ vẽ chi đó. Qua anh đèn dầu vàng vọt, gương mặt ba nó xọm hẳn đi, nhìn rất sợ với đôi mắt ti hí sâu hoắm. Khác hẳn với mẹ nó. Mẹ nó có đôi mắt rất đẹp với màu nâu hạt dẻ - mỗi khi mẹ cười, đôi mắt ấy cứ long lanh như gom hết cả nắng vào trong ấy. Nó thích ngồi cạnh mẹ. Vì mỗi lần như thế, ai cũng bảo nó giống mẹ. Nhưng tiếc là ... mắt mẹ đẹp bao nhiêu, mắt nó lại... tịt hịt bấy nhiêu. Cười là nhắm híp cả lại. Chả thấy trời mây non nước đâu cả. Kệ, dưng được bảo giống mẹ thì vẫn thích hơn  nói giống ba chứ ! Nó ghét ai nói nói nó giống ba. Nó không thích lên đây ở với ba mẹ nó chút nào, dù chỉ 3 tháng hè ngắn ngủi. Mỗi lần hè đến, mẹ về dưới nội đón nó lên đây ở cùng, nó chỉ muốn... lăn ra bịnh để khỏi đi theo mẹ lên đây thôi. Nó thương mẹ nó lắm, vì mẹ chưa bao giờ đánh nó cả. Những khi mẹ về quê thăm nó,  mẹ hay ngồi bắt chí cho nó, rồi nướng trái bồ kết để nấu  lấy nước gội đầu cho chị em nó. Bàn tay mẹ gãi gãi lên cái đầu bé xíu - nội nó hay bảo cái gáo dừa - sướng ghê lắm. Nó sợ nhất là những khuya mẹ trốn nó, mẹ dậy sớm để đón xe đò đi . Nó cứ giật mình không ngủ, nom nớp lo sợ thức dậy là không còn mẹ bên cạnh nữa. Mẹ nó chưa kịp ra khỏi ngõ, nó đã tuông cửa ôm chặt lấy mẹ mếu máo. Đấy, gần mẹ thì nó muốn, dưng .... ở với ba thì.... nó ghét, ghét vô cùng. Chả là mỗi khi ba về nội, ba không bao giờ cười với chị em nó cả.  Thế nào cũng bị ăn đòn, bị đòn mà chẳng biết mình phạm lỗi gì nữa. Ờ, chỉ nhớ là ba kêu ra đứng giữa nhà, ba cầm cái roi to to, ba hài tội chi chi đó.... rồi ... ba đánh. Như trút sự giận dữ, bực mình vô cớ từ đâu đó. Ba đánh đau lắm. Và ác nữa. Quất túi bụi không cần biết cái tay bé xíu của chị em nó như vỡ vụn sau mỗi câu hét :" cho mày chết ". Rồi chẳng biết tự bao giờ, nó không sợ đòn của ba nữa. Nó im lặng. Ba mắng chửi thế nào nó cũng im lặng. Và tuyệt nhiên không xin lỗi nữa. Có lần ba tức quá vì nó không xin lỗi, ba lôi nó trói vào cái cột sau hè nhà nội.  Chỉ biết như tên đồ tể say máu, tiếng roi cứ vun vun xé gió. Nó khóc khản cả cổ, đau mà, phải cho nó khóc chứ. Nội xót ruột, nội can, bảo nó xin lỗi ba đi rồi ba tha. Nhưng nó cứ khóc, không chịu nói lời xin lỗi. Nó không thấy mình sai. Trong suy nghĩ, nó cứ hỏi :" tại sao ông đánh tui ? Ông có nuôi tui, có dạy tui bao giờ đâu ? ". Sau lần ấy, ba thôi không đánh nó nữa. Và nó cũng thôi không lại gần ba nó. Ờ, dù gì nó cũng là một đứa con gái. Mà ba nó chỉ thích con trai thôi. 10 tuổi - nó đã ý thức được chuyện đó.

Lan man với những suy nghĩ rời rạc chấp vá, nó không nhận ra anh Đắng đã vào nhà tự bao giờ. Quen quá, con Vện chả buồn chào hỏi một tiếng lấy lệ. Mãi tới khi nó nghe ba cất giọng hỏi gì đó, nó mới ngước lên và chạm phải ánh nhìn là lạ, hiền hiền của anh . Anh vớ lấy cái cùi bắp gần đó, gạt lớp đất đỏ choẹt ở chân đi, rồi từ từ ngồi xuống cạnh chỗ nó. Ba không nói gì thêm nữa. Chỉ có tiếng mẹ nó trò chuyện cùng anh ri rỉ . Nó cũng không nói, cứ cúi đầu lẩy bắp, thi thoảng liếc nhìn mớ hạt bắp rơi ào ào qua kẽ tay to bè của anh mà thán phục. Chao ôi ! Nhanh kinh khủng. Nó thấy anh chỉ xoay xoay vặn vặn có vài vòng là trái bắp chỉ còn cái cùi trắng hếu. Nó cảm thấy hơi đau lưng. Hai bàn tay nó mấy hôm cứ đỏ phồng cả lên, vặn bắp mà đau cả lòng bàn tay, mấy đầu ngón tay ê ẩm, bạc phếch. Cũng phải, ở với nội, chỉ có đi học rồi về phụ nội nhặt rau, nhổ lông dăm con vịt cho nội nấu cháo bán, vài ba công việc nhà lặt vặt thôi. Chẳng có gì nặng nề cả. Lên đây, ngay mùa thu hoạch, sáng nào cũng vậy, khi con nắng vừa tí tửng vung vẩy ánh nhìn vàng ươm qua mắt lá, là cả nhà lục tục cột bao vào chiếc xe thồ - loại xe đạp gần giống như xe đòn gánh của ông nội nó ở quê, nhưng cái bánh xe cứ to đùng đùng, còn giắt thêm cái cọc dựng đứng phía sau yên để tiện cho việc ràng buộc các bao đậu, bắp... thu hoạch được thồ về nhà. Nó nhớ hôm đầu đi hái bắp, lá bắp cứa vào tay nó lằn ngang lằn dọc chi chít, rất ngứa. Xót lắm dưng lên đến rẫy rồi, rẫy lại xa nhà, đành chịu thôi. Trong lúc nó loay hoay nhăn nhó, anh Đắng - khi ấy nó vẫn còn chưa biết tên anh, đã cởi cái áo cũ mèm đang mặc, rồi bảo : 

- Mặc vào đi, xả cái tay xuống luôn, không thôi, xót không chịu nỗi đâu!

Nó chun mũi bởi cái mùi chua lè lè nồng nặc trên áo ướt đẫm mồ hôi, tần ngần không chịu mặc. Anh cười - ờ, mà sao anh cứ hay cười , cái nụ cười hiền thật hiền mà có lẽ, nó nghĩ, tiên bụt trong truyện cổ tích chắc cũng chỉ hiền được như thế :

- Hôi quá hả ? Cố đi, còn hơn xót đấy. Chút anh thồ về nhà anh lấy áo lên sau cho.

Nhìn cái lưng trần loang loáng nhễ nhại mồ hôi dưới nắng,  thoăn thắt bẻ gập thân những cây bắp anh vừa hái xong, anh đi tới đâu, đám bắp rợp mình tới đấy. Nó tưởng tượng anh chẳng khác nào mấy ông vua trong tuồng cải lương nó vẫn hay xem. Oai phong đến lạ. Ít ra lúc ấy, với cái suy nghĩ của đứa con gái mơ mộng 17, nó tin  như thế.  

Đêm lằng lặng rụng chầm chầm ngoài hiên. Tiếng côn trùng sau mưa rền rỉ đến mỏi mệt. Nó vặn vẹo cái lưng, nó buồn ngủ lắm, dưng chả thấy ai nói gì, đi ngủ lúc này  ngại quá. Anh Đắng thoáng nhìn nó che miệng ngáp, rồi... lại cười cười, không ngó mẹ, anh nói :

- Mẹ với em đi ngủ đi. Con  thức chơi lẩy tiếp cho. Khuya rồi.

Anh vẫn gọi ba mẹ nó là ba mẹ. Hình như nó nghe nói ba nhận anh làm con nuôi chi đó. Nuôi chi nó không biết, chỉ biết ba nhận giếng ở đâu, ba cũng vác anh theo. Làm chi trong nhà  anh cũng làm. Tuyệt nhiên, nó chả bao giờ thấy anh hỏi tiền ba như các chú trong đội đào giếng. Con mà, sao hỏi tiền công với ba mẹ mình được chứ ? Ba nó chẳng khi nào đưa tiền cho anh, mặc nhiên coi đó là chuyện bình thường. Chỉ có mẹ, thi thoảng lén ba, dấm dúi nhét cho anh một ít. Ba biết được, thế nào mẹ cũng bị đay nghiến. Nó không hiểu hết chuyện của người lớn, dưng nó vẫn thấy lạ lạ. Mà thôi, có người mở lời cho đi ngủ, là đi ngay thôi. Buồn ngủ chết đi được. 

Đêm ấy, nó ngủ rất ngon. Nó mơ nhiều lắm. Hình như trong mơ, ông Tiên mang nụ cười thật hiền, mang gương mặt xương xương, mang giọng nói lơ lớ ồm ồm ..  Chao ôi ! Thân quen quá ...



Chỉ là lan man nhớ moi ký ức viết lung tung