Thứ Năm, 30 tháng 7, 2015

Thằng Một ( 2 )




( Tiếp theo )


Lâu lắm rồi, thằng Một không còn hú hét nữa. Gặp ai hắn cũng trưng cái cười hào phóng, đôi mắt lấp lánh niềm hạnh phúc. Hắn không hề lo làm thế nào để nuôi một đứa bé khi tay chân hắn khều khều thế kia, khi con vợ hắn vốn là đứa chỉ được cái xác to đùng nhưng ngây ngây thơ thơ đến lạ. Chuyện chi cũng mở đầu bằng ba chữ " chị tui nói ". Ai đời hắn vừa chạm áo mụ, chưa kịp gở cái nút nào, mụ ấy đã cười khì khì ngồi bật dậy... mở toang hoang, mặt tỉnh bơ nhìn gã :" chị tui nói tui cởi luôn cho lẹ ". Hắn còn đang bơ bơ thộn mặt ra trước cái đàn rất đỗi hồn nhiên của mụ, mụ hịch hạt tiếp luôn :" Chị tui nói ai cũng như tui hà, ông hổng có biết gì đâu mà chê "... Điệp khúc " Chị tui nói " của mụ ám ảnh hắn đến nỗi hắn chả mấy khi nhớ tên mụ, nhớ mặt mụ, nhưng nhắm mắt lại, hắn vẫn nghe rõ mồn một ba từ " chị tui nói " của mụ bên tai. Nhiều khi mụ về nhà chị mụ, cả ngày không nghe mụ lải nhải, hắn lại bức rức nhớ cái giọng the thé lúc nào cũng " chị tui nói " đó. Kệ, cũng tốt. Con vợ ngờ nghệch thế nó mới chẳng bao giờ chê hắn. Hắn có là con quái vật đến cả má hắn, dù vẫn đều đều gởi tiền về cho hắn, dù hắn năm lần bảy lượt bảo má đừng gởi nữa, hắn nuôi được dăm con bò, cá trong ao nhà nhảy soi sói cả đêm, hắn không cần tiền của má nữa... má thương hắn, cho hắn tiền nhiều vậy đó nhưng má chẳng bao giờ cầm tay hắn một lần, vậy mà, con vợ vẫn rúc vào người hắn cả đêm, thi thoảng mụ va phải cái khung xương nhấp nhô xộc xệch của hắn, mụ lại cuống lên. Mụ sợ hắn đau cơ đấy. Có hôm hắn bịnh, nằm bẹp dí, nhìn mụ vừa chu mỏ thổi bát cháo nghi ngút, vừa lảm nhảm :" Chị tui nói nấu cái này cho ông ăn là ông hết ngay, mai chạy te te hà" , đôi mắt trắng dã của hắn chực rưng rưng. Hắn thấy mụ đẹp, mụ duyên đến mụ cả người. Chỉ thèm ngồi dậy mà cắn cái mỏ đang chu chu loi nhoi ấy. Không biết vì tô cháo hay vì mụ, sáng hôm sau hắn khỏi thật. Thế là mụ lại được dịp vênh mặt :" Chị tui nói trúng phóc luôn ". 

Mụ vợ ngồi ôm cái làn nhựa - chị mụ đã soạn đầy đủ cả cho mụ rồi. Mụ nhìn những chiếc tả tí hon mà lòng rộn ràng lâng lâng kỳ lạ. Hắn ngồi cạnh mụ, trọ trẹ :
- Này...yyy. Bà ....kêu...nó...tên... gì...đó??..

Mụ tay khẽ vuốt nhẹ cái bụng thè lè trước mặt, mắt cười cười:
- Chị tui nói kêu nó thằng Hưng, mà ông ơi ...

Mụ ngập ngừng. Lần đầu tiên hắn thấy mụ ngập ngừng. Hắn hơi ngạc nhiên :
- Mà...aa.... saoo..?

Mụ mắt không nhìn hắn, dõi theo con nắng xiên xiên qua vòm bông giấy đầu ngõ, nói như ru:
- Tui hổng thích kêu nó thằng Hưng đâu.
Hắn nhìn mụ vợ xa xăm là lạ. Mụ tiếp :
- Tui muốn kêu nó là thằng Hai. Cho người ta biết nó con ông Một.  Mà... chị tui nói thế... tui ... tui...

Ôi trời ! Bao nhiêu năm ở với mụ, mòn dăm xác chiếu rồi hắn mới thấy dáng vẻ suy nghĩ này của mụ. Tự dưng hắn bật cười sằng sặc. Mụ thấy hắn cười, mụ ngường ngượng nguýt : 
- Tui muốn người ta biết nó con trai ông chứ bộ. Ông cười tui quê, tui kêu nó thằng Hưng cho ông coi.

Nhìn mặt mụ thộn ra vì dỗi, hắn càng cười tợn. Chao ôi ! Người chi mà... ghét thế không biết. Mụ véo chân hắn một cái rõ đau. Hắn la oai oái. Chợt hắn không la nữa, hắn cầm tay mụ, vỗ vỗ lên đùi hắn : 
- Bà...... muốn... kêu ..uuu... gì ...cũng..ggg... được... hết... Kêu gì... tui cũng..ggg. chịu ....

Mụ cười thật hiền. Đôi mắt đầy vết chân chim lung linh nghìn tia nắng nhỏ. Cái đầu mụ mị của mụ mơ thấy thằng con lẩm chẩm theo sau xe đạp thằng cha chạy long nhong khắp xóm. Thằng Một không nói gì nữa. Cả hai đứa ngồi nhìn giàn hoa giấy rụng đầy trước ngõ. Mỗi lần gió thốc, hoa bung xòe rơi theo vạt gió những hồng hồng trăng trắng, rải kín lối vào nhà. Hai bàn tay cùn cùn mân mê nhau từng ngón thương thương lạ. 

.................

Nửa đêm, con vợ hắn rên từng chập. Mụ vã mồ hôi xanh mướt, bấu hắn .  Hắn lồm cồm, lẩy bẩy bấm số gọi cho chị mụ. Gọi mãi chẳng được, hắn chạy thốc chạy tháo ra ngõ la hét cầu cứu. Tiếng hắn hét trong đêm nghe rợn lắm. Những xôn xao dậm dật. Rồi kẻ trước người sau, kè mụ vào bịnh viện trong đêm. Hắn lập cập ngồi sau yên xe người ta mà cứ luôn mồm, nhấp nha nhấp nhổm, rối cả lên. 

Hành lang bệnh viện sáng choang. Hắn hết đứng lại ngồi. Sao con vợ mần chi trong ấy mà lâu vậy ? Người ta bảo hắn đừng lo, ráng chờ, nhưng làm sao hắn không lo cho được. Cứ nôn nôn ngang ngực. Hắn chờ tiếng trẻ con khóc oa oa như trong phim hắn xem thường hay thấy. Hắn hình dung ra gương mặt con hắn. Lạy trời cho nó giống y mụ ấy, đừng giống hắn tí nào hết.  Nhưng tất cả im bặt. Hàng giờ lừng lững trôi qua. Một cách lạnh lùng.

Cửa phòng mổ mở. Gương mặt đang giãn ra của hắn bỗng chùng xuống. Tối sầm. Lùng bùng bên tai tiếng được tiếng mất. Hắn nghe lạnh buốt từng kẽ chân lông. Mắt hắn nhòa nhòa đi. Hắn không còn thấy gì nữa. Hắn ú ớ, rền rĩ rồi khụy xuống. Hắn bò, hắn lếch, hắn với tay bám víu vào bất cứ ai quanh hắn. Những chuỗi âm thanh quái đản xé toạt không gian một màu trắng toát. Hắn trôi đi. Trôi đi...


Đám xong rồi. Ai nấy đi hết cả rồi. Gian nhà vẫn sáng lồng lộng. Ngoại vẫn nhìn hắn cười hiền từ lặng thinh không nói. Bên cạnh, mụ vợ nhìn hắn âm ấm cũng không nói lời nào. Hắn run run vuốt khung ảnh trắng không có hình trên tay mà hai khóe mắt đục ngầu bỏng rát. Đôi mắt vô hồn hắn nhìn chầm chầm cái làn nhựa đựng đồ chuẩn bị đi sanh của mụ nơi mép giường. Ai bảo thế nào hắn cũng không cho đốt. Bần thần một lúc, hắn tấp tễnh bỏ ra con rạch sau nhà. Gió phả vào mặt hắn hương nồng nồng phù sa nghiền nghiện. Hắn thấy bóng dáng mụ xắn quần cao tới bẹn, đu đu gở mấy con ốc xíu xiu bám quanh bẹ dừa nước. Được con nào ú ú một chút, mụ cười khoái chí:" chị tui nói cái này luộc chấm me cho ông ăn ngon lắm nè". Hắn cười. Mụ cũng cười. Cả khúc sông rộm vàng ong óng. Hắn lẩm bẩm một mình, cười mà môi méo xệch :
- Chị..iii... bà có nói...iiii... là bà...aaa... ở... với...iiii... thằng Hai ...iii ... vui... nghen.  Nhớ.. về ... thăm...mmm... tui... nghen... 

Con rạch nín thinh. Chợt, hắn ngửa mặt nhìn trời cười sằng sặc. Những tiếng hét vỡ ngực chảy tràn nhoèn nhoẹt thềm trưa vắng. Mớ nắng lao xao rụng loang con nước.

Thằng Một vẫn ngồi đó.  Hai bàn tay trống không buông thõng. Mắt dõi ra đầu ngõ. Hoa giấy vẫn xoay xoay trong buổi chiều trống hoác. Đời nhẹ tênh tênh...