Ngày tôi gặp chị. Lần đầu tiên trong chuyến đi Tây Ninh. Tôi vốn không phải là người dễ bắt chuyện và giỏi xả giao, nếu không muốn nói có phần lạnh lùng. Chị ngồi cạnh tôi. Trong màu áo hoa xanh và chiếc quần ghi đỏ - một style ăn mặc không mấy ấn tượng với tôi. Nhưng phải nói nhờ sự hoạt bát của chị, tôi thấy mình không lạc lõng.
Sau ngày ấy, thi thoảng chị cùng tôi hẹn hò nhau cà phê tám đủ chuyện trên trời dưới đất. Mỗi lần nói chuyện với chị, tôi thấy yêu đời thêm một chút. Chị không chồng không con, chị có buồn hay không tôi chẳng biết. Và cũng không dám hỏi. Phụ nữ mà, ai cũng mong cho mình một bờ vai, một mái ấm riêng mình. Có ai muốn làm chiếc bóng lẻ loi trên đường đời mệt nhoài như thế! Rất nhiều lần trò chuyện cùng chị, nhưng chưa một tôi hỏi về chuyện chồng con. Tôi sợ chạm vào những góc khuất đau nhói. Cũng như tôi thôi. Tôi rất sợ khi ai hỏi đến cái tình yêu bóng mây của mình. Bạc như mây trời!
Rồi một ngày nghe tin chị bịnh. Tôi đến thăm. Chị vẫn nụ cười tươi lạc quan hy vọng sẽ qua khỏi. Tôi mơ hồ cảm nhận chút gì đó nghẹn ngào khi chị buông lơi câu nói " ung thư mà em, sao trị hết được. Nó di căn tới xương rồi. Nhức khớp lắm em ơi... "
Công việc, cuộc sống cuốn tôi đi. Tôi vui với niềm vui của tôi, tôi buồn với dở dang của tôi, tôi lúc nào đó không còn nhớ gì đến chị nữa. Thi thoảng giật mình, bất chợt gọi cho chị, điện thoại luôn ngoài vùng phủ sóng. Lại nhủ chắc chị đang bận. Rồi lại quên béng ngay.
Đến hôm nay, khi nghe tin chị đã mãi mãi ra đi, tôi bần thần thảng thốt. Tôi vẫn chưa kịp đến bịnh viện để thăm chị lần nữa. Lời chị nói khi tiễn tôi ra cửa " lần sau chị khỏe khoẻ tí chị em mình đi cà phê nha... " như một cái hẹn không thành. Chị đến rồi đi, không để lại chút nợ đời nào. Có chăng, chỉ là nỗi nhớ....
Đi bình an chị nha! Nơi ấy sẽ không còn những cơn đau hành hạ chị nữa. Chị sẽ lại cười thật tươi.
" Như ngày đầu chị ôm em vào lòng, chị hén! "
Hình như đêm qua trời đổ mưa dầm.
Ngày chị đi, tháng bảy lưng chừng lời hẹn.