Má ra lịnh cho tui lấy vợ. Lịnh này má treo từ cái thời tui còn con nai vàng ngơ ngác đạp....đạp... cái chi chi ấy, đến nay tui cũng ngáp ngáp rùi mà...vẫn cứ nằm hoài cái giường đơn không đổi. Má càng tỏ ra hối thúc, tui càng trở nên...ì ạch. Mà không ì sao được, hồi đó có hơn 60 kg chút chút thui, giờ cân trăm ký, tui leo lên, cân cũng sắp liệt. Nhưng thật sự, cái nỗi khổ tâm của tui không nằm ở cái bề nhan sắc trồi sụt ấy, nó nằm ở cái vấn đề ....vô cùng tế nhị, bức xúc...có ngày bứt nút .
Nói thật, em đầu tiên tui thầm thương trộm nhớ phải nói từ cái thời....tui còn lực lưỡng ngang ngữa... Mike Tyson. Hồi đó, chỉ cần em cười một cái, bắt tui lên bờ xuống ruộng, tui cũng tình nguyện làm không hối hận. Trẻ mà, nên mơ mộng. Tui tưởng tượng đủ thứ. Nằm mơ tui cũng thấy tui chở em bằng xe đạp, chạy băng băng qua dốc cầu Sài Gòn , khiến mấy gã kia lè lưỡi kinh hãi : " Ồ ! Ước gì mình khỏe như anh í ! ". Tui cứ thế mà mơ cho đến một ngày tui tỉnh mộng.
Số là mọi khi tui ít khi nào đi làm sớm, thường là gần tới giờ tui mới lò dò vô xưởng. Đi sớm Tổ Quốc cũng chả ghi công, đi trễ vài phút máy báo liền tội trạng. Thế mới khổ. Vậy mà ma xui quỷ khiến thế nào tui lại tới sớm. Do ở nhà mới sáng má mở đài phát thanh sớm quá, cứ hát mãi " Con biết bây giờ mẹ chờ tin con ..." khiến thằng tui bối rối, phải lủi đi cho lẹ. Đi ngang qua phòng em, tim tui rộn ràng khó tả khi giọng oanh vàng của em đang...ha hả. Ui chao ! Bao Tự cười nước mất ra sao tui hổng biết, riêng lần đầu tiên tui nghe em tui cười sảng khoái, hình như em đang tám tới đoạn cao trào, và hình như nhân vật chính trong câu chuyện chào buổi sáng của em là cái đuôi nào đó...na ná tui.... Nghe tới đâu, tui đứt từng đoạn ruột tới đó. Thỉnh thoảng phụ họa thêm là những tiếng đệm....mà tui thường nghe trên bàn nhậu. Hồ sơ dự tuyển tui đang cầm trên tay, tui len lén rút lại. Thôi, chậm còn hơn không, chứ lỡ tui dại dột làm điều chi đụng đến niềm vui nỗi buồn của em, em đem tui ra chào buổi sáng thế này, coi như bán rẻ cái đời trai nheo nhẻo của tui rồi. Tui nghĩ vậy, bà con coi đúng không hén ?!
Đông lại tiếp xuân, hạ qua thu tới. Cứ thế hết năm này tháng nọ nối bước nhau đi ngang qua đời tui mà không thèm hello Kitty tui một cái. Lạ là càng già, thay gì bị ế chỏng chơ, tui lại càng...soi mói nhiều hơn. Nhìn đâu cũng thấy toàn... hàng độc. Nói gì, vừa mở mạng lên, sáng nào cũng lê lếch từ trang này qua trang khác. toàn cảnh ... " thân em trong ngọc trằng ngà " , nhìn riết mà từ có nửa độ, nay tui thành... con bay con đậu. Đàn ông mà, ai thấy gái đẹp hổng ham. Cứ hi hí chút thôi là đã đủ làm tui nín thở rồi. Còn đằng này, em thực hiện đúng câu : " Tốt khoe xấu che " - mà em thấy cái gì của em cũng tốt, em khoe tất. Nói thiệt, lâu lâu hớ hênh chút, tui thấy, tui sướng. Chứ tè le tét lét thế này, tui ngán. Y như ăn bún mà bà bán bả hào phóng khuyến mãi thêm vài khoanh chân giò khi tui vừa kịp no, nên tui bội thực. Tui sợ. Sợ thiệt đó !
Mà thôi, dù sao cái này cũng còn... được. Rửa mắt miễn phí tội gì không hưởng hén. Ra đường, ngồi quán, cứ gấm cái kính đen thui vô là tha hồ ngắm nghía, chả sợ bị phù mỏ, chỉ sợ...bị lột mắt kính mà thui. Cái vụ án làm tui hãi hùng nhất là.... mấy nàng - đặc biệt càng trẻ càng...dồi dào năng lượng, cứ buồn vui gì cũng...đánh nhau, lột cả áo. Tui thấy mà... chết đứng như Từ Hải. Nhìn đểu- đánh. Học giỏi, chảnh - đánh. Dám đụng tới Jang Dong Gun của ẻm - đánh.... Hàng trăm lý do linh tinh tui nhớ hổng hết. Và nát lòng tui hơn là nhìn mấy em sunng sướng khi làm người ta tơi tả như vậy, tự dưng tui nổi cả gai ốc." Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh" . Nhưng giặc đã đến đâu mà ...em hăng hái xử bạn bè mình thế em ??? Nói thiệt, dẫu có bắt cưới hotgirl kiểu ấy, khuyến mãi thêm...2,3 cái phòng nhì đều như thế, tui thà...một cõi đi về còn sướng hơn. Chứ lỡ dại vớ nhầm Sư tử Hà Đông, xử tui vì tội ngu đã đành, buồn buồn xử luôn cả ba má, anh chị em tui...chắc tui chỉ có nước cắn lưỡi chít luôn cho đỡ xấu hổ. Thiệt hết biết.
Có lẽ mấy em sẽ cười khinh khỉnh khi tui... tới giờ, băm nát tan rùi, dẫu cũng...chinh chiến hơi bị sờn mòn đôi chỗ, tui vẫn cứ mơ....một cô dâu của riêng mình. Tui thì không hẹp hòi tới độ phải dò hỏi " vườn hồng có lối ai vào hay chưa ", tui chỉ cần với tui, ít ra, em cũng giả vờ e ấp cho tui thấy mình...có giá tí, đàn ông tí. Còn đằng này, nhiều khi chưa kịp nhon nhón nắm tay em, em đã ngồi sau gọn lỏn...ôm tui vào lòng. Chưa kịp sang nhà vấn an má vợ tương lai, đã thấy em ...lò dò sang nhà tui đòi...phụ tui xếp mền gối. Em nhiệt thành, em sôi nổi, em vồn vã bao nhiêu, tui càng... tụt huyết áp bấy nhiêu. Quen nhau chưa được bao lâu, em vô tư rủ tui đi Pakson sắm...underwear. Nhìn em nhi nha nhí nhảnh giơ lên hạ xuống, ướm tới thử lui, còn lâu lâu thăm dò ý kiến tui, tui cứ thấy em càng xa tui hơn . Đành rằng trước sau gì cũng có ngày tui dẫn em đi hồn nhiên như thế, nhưng không phải lúc này, khi tui chỉ mới quen em...vài ba tháng. Có nhanh quá không em ?
Tui nhớ ngày xưa Nguyễn Bính có rên rỉ ỉ ôi chỉ vì chút " hương đồng cỏ nội bay đi ít nhiều ". Ông rên có tí xíu thui mà đã thành thơ, thành nhạc, hát từ năm này qua năm khác. Còn tui, tui ngồi rên hự hự luôn, chỉ với một hy vọng duy nhất " Em ơi - giữ dùm anh chút duyên thầm con gái " , vậy mà... như tiếng la khản cổ giữa sa mạc Sahara . Tui rên, tui nghe, má tui nghe, chứ có ẻm nào ngoái đầu nhìn lại đầu kia chứ ?!
Có lẽ tui già rồi. Già rồi vẫn cứ ôm lá diêu bông đi tìm em- người trong mộng.