Thứ Ba, 11 tháng 2, 2014

Bán nắng cho trời

 
Hình ảnh không liên quan gì nhưng thấy dễ thương là up thoai. Hì hì


Mẹ nó ! Tết nhất làm đéo gì cho thêm phiền phức ! Hắn ngồi bệch xuống đất, tựa cả người vào cái bánh xe ba gác cáu bẩn, miệng làu bàu,  đầu quẩn quanh với suy nghĩ bực bội. Hắn gãi gãi  mớ tóc  bù xù làm  bụi than bay mù mịt. Gớm, chở than cả ngày, mặt mũi hắn đen nhẻm. Thậm chí, có hôm chỉ chừa ra đúng hai con mắt ti hí trắng dã, nhát mấy đứa trẻ con khóc thét lên chết khiếp.  Hắn đang nhớ vợ, nhớ đến phát điên lên được. Nhiều đêm xe đổ than xuống, bốc than cả đêm mỏi nhừ hai vai, lò dò về phòng trọ, hắn chỉ mơ được thấy con vợ nằm tơ hơ, rồi  hôn nó một cái  cho ...bỏ ghét . Vậy mà, ...vợ con xa tít tắp. Cảm giác bức bối luôn siết chặt hắn mỗi khi đêm về. Càng gần tết, cái nhớ vợ con  , nhớ quê cứ làm hắn nôn nao.Hắn thương vợ, thương cái cặm cụi tần mần của vợ. Có ai chịu xa chồng như thế, để ở quê lo cho mẹ chồng chứ ? Dù không nói, nhưng trong lòng hắn, luôn có   một chút gì đó mang  ơn  khi nghĩ đến vợ.   Nói ra nghe  ...bất hiếu quá, nhưng thật lòng, hắn nhắm mắt lại, chả khi nào mơ thấy mẹ hắn cả, chỉ toàn ...vợ và con thôi. Chỉ còn vài hôm nữa thôi, hắn sẽ lại được gặp họ rồi.  Hắn nhớ thằng cu, nhớ mùi tóc hây hây nắng, cái mặt lì lì , cả cái ...mùi khai ngây ngấy của nó  .... Chao ôi ! Thèm mà vục đầu vào đấy biết dường nào. Mỗi lần nghe tiếng nó liếng thoắng qua điện thoại, hắn cười như một gã điên . Cười đó, để rồi, cúp máy mà cứ ...mông mênh, mơ hồ như đang ôm vợ, ôm con vào lòng. Đàn bà nhớ chồng, nhớ con thì khóc. Còn hắn, không khóc được, chỉ  thấy rưng rức , nhoi nhói  trong lòng đấy. Hắn  cắn vào đêm gậm nhắm, cào nát cái suy nghĩ bản năng cùng cực. Những lúc ấy, làm thằng đàn ông như hắn chẳng sướng sung gì .Đời bần như vậy đó.


Hắn cáu.  Gần tết, các làng nướng thay nhau đốt lửa cả ngày lẫn đêm. Xe than đêm nào cũng về vựa hàng chục tấn. Chỉ dăm thằng  như hắn , è lưng vác từng sọt than cao ngất, mặc cho từng lớp bụi mẹ bụi con thay nhau luồn lách, len lõi vào trong từng sớ phổi. Còn bổ hơn hút thuốc lá nữa ấy chứ ! Vậy đó,  mỗi tháng làm bất kể ngày đêm cũng chỉ đổi lấy hơn 3  triệu đồng  . Tết cày cho tan nát thì chủ mới cho thêm được một, hai triệu nữa. Vậy là xong. Bịnh kệ mẹ hắn. Tự xử. Ai bảo hắn vô học? Ai bảo cái bản mặt hắn nhìn vô đã hiện lên chữ " bần cùng " ? Tằn tiện lắm mới  gởi chút đỉnh về quê cho vợ con. Hắn muốn dành dụm tiền để thi lấy cái bằng lái xe tải nhỏ. Như cái xe của vựa nè, mỗi lần theo gã tài phụ lơ, hắn đều được gã cho cầm lái. Và gần như , hắn lái suốt đó chứ. Rồi khi gã ấy nghỉ, mụ chủ chưa kiếm được ai , hắn cũng...nhảy vào lái phà phà  dù chưa có tấm bằng nào cả. Nhờ chịu cày, cả trưa cũng không nghỉ trưa, tranh thủ đi giao hàng cho mụ , nên mỗi tháng mụ xì thêm cho hắn vài trăm nữa. Kệ, góp gió thành bão. Hắn mơ, mơ lắm đến lúc nào đó có được cái bằng, được chính thức lên tài, lương sẽ khác không nói, hắn còn mơ cả việc hắn sẽ...bắt mối khi đi giao hàng, rồi vựa than nhỏ xíu của hắn sẽ ra đời, rồi đón mẹ, đưa vợ con vào Sài Gòn... Chao ôi ! Giấc mơ tương lai ấy cứ thôi thúc hắn. Ai bảo tiền không là gì. Với hắn, không có tiền, chả làm được gì cả. Kể cả thương vợ con nhiều thì cũng...đành ngậm ngùi nhớ trong xao xót thế này thôi. Chán.

Cái điện thoại run bần bật, mồm la ầm ĩ , giật bắn cả người.

- Chừng nào anh về ?- Tiếng vợ hắn thẽ thọt nghe đến sướng

- Chắc mai tui về. Nay 28 rồi, mai 29 bả cộng sổ trả tiền xong là tui về liền hà. Chưa có lương sao về...hầu vợ được. Há há

Hắn cười giòn giã, nháy nháy mắt như có vợ đang bên cạnh. Tiếng vợ khấp khởi, tong tẩy :

- Chồng  ...tranh thủ về nghen. À, em nói vậy thôi chứ lái xe chậm chậm, cẩn thận hén, tết nhất rùi, đông lắm, từ từ về tới nhà cũng không sao nghen !

Chao ôi ! Thế này có chết hắn không chứ ! Bởi vậy, xa bao là xa, lâu bao là lâu, hắn vẫn chỉ thương, thương cái đàn bà đơn giản của vợ . Mặc kệ đám thanh niên trong vựa hay gọi hắn " thái giám " mỗi khi bọn nó rủ hắn lượn ra khu nghĩa địa xả - xú  - bắp , hắn vẫn quây quẫy lắc đầu. Hắn không sợ si da si điếc gì cả, hắn có biết mặt mũi nó tròn méo ra sao đâu mà sợ ,  hắn chỉ sợ ...vợ buồn thôi. Hắn toe toét :

- Vợ muốn mua gì cho vợ, dặn đi, lãnh lương chồng mua cho. Nhà còn cần mua gì nữa không ?

Tự dưng, hắn có cảm giác hắn là...đại gia, ít ra là với vợ hắn.

- Thôi, đi xa mua sắm xách đùm đề cực chồng lắm. Đi mình ên cho khỏe. Em sắm cho nhà mình cả rồi. Tiền chồng gởi đó, xài tới tết năm sau còn chưa hết nữa mà. hì hì

Ôi trời ! Có ai như vợ không ? Hắn nhín nhút lắm mới gởi về cho vợ chỉ hơn 1 triệu. Hắn biết, chẳng khác nào muối bỏ biển khi vật giá cứ đi hỏa tiễn như vầy. Cái nghèo nó khiến con người ta bần cùng, nhưng đôi khi, lại cho con người ta cảm giác lạc quan đến đáng sợ.Hắn nhớ cái nụ cười tồi tội thương thương của vợ khi năm rồi hắn mua cho vợ cái áo .  Làm gì có tiền nhiều mà mua, đổ lề đường hốt về, vợ vẫn mặc khoe cả xóm . Vẫn đẹp rạng ngời như thường. Cỡ con mẹ chủ này, cho mụ cũng chả thèm. Hôm  nọ,  thằng bồ già  đưa mụ cả núi áo quần  toàn hàng trong shop, mụ chê õng eo, thảy đại vô cốp xe chả buồn ướm thử. Nhưng vợ hắn thì khác, cái chi miễn của chồng cho, đều khen đẹp rối rít.

Đang lan man với những hình ảnh ngọt ngào của vợ, tiếng mụ chủ như xé gió :

- Trưa rồi, mày hổng tranh thủ đi giao hàng, ngồi đó chi trời ?

Má nó ! Ngồi mới 15 phút đã xỉa xói . Hắn lầm lầm lì lì đứng dậy, phủi phủi cái quần cáu bẩn, kéo nón sụp sụp, lầm lũi ra bãi than lên hàng. Ăn thêm vài trăm ngàn thì lấy quyền gì mà nghỉ trưa chớ ? Tự dưng hắn thèm một buổi trưa an lành , được vùi đầu vào mớ tóc xoăn của vợ, được nghe tiếng vợ thở đều đặn, được cảm nhận cái mùi đàn bà ngòn ngọt len qua từng kẽ da vấn vít... Nghĩ thôi mà đã ...

Cái vàng ươm hơi tết của nắng tô từng mảng màu đậm nhạt trên con phố nhỏ. Nhìn đâu cũng vàng rực. Ngửi đâu cũng nồng nàn. Mai thôi là hắn sẽ được gặp vợ rồi. Mai thôi là cõng thằng cu trên vai nhoi nhoi đi chợ tết. Cảm giác nôn nao khiến hắn mỉm cười tủm tỉm. Chợt, hắn thót tim, lạc hẳn tay lái . Hai thằng đứng đường chặn phía trước đầu xe, giờ cây vẫy  một cách đểu cáng. Chết thiệt rồi. Hắn sợ . Từ từ cho xe tấp vô lề, líu ríu mở cửa xe , chật vật bước ra. Mặt đầy lo âu với ngổn ngang suy nghĩ chống chế.

Chào lấy lệ, và không cần hỏi nhiều, kinh nghiệm bao nhiêu năm gác đường đủ để gã giao thông biết rõ gã đang nói chuyện với  loại nào . Quanh co lấp liếm, nói đủ kiểu cũng không xì ra nỗi cái bằng lái.  Hắn chỉ còn nước năn nỉ chịu phạt , mong giơ cao đánh khẽ . Dẹp hết cái sỉ diện, vứt cả lòng tự trọng, hắn sum xoe, ỉ ôi, kể lể.  Cái đời khốn nạn của hắn đã nát rồi , càng nhừ hơn nữa. Mặt gã giao thông giãn ra, ra vẻ thông cảm, không nhìn hắn, tay cầm xấp giấy phạt, tay gõ gõ lên yên xe dựng gần đấy, mắt dõi ra đường làm nhiệm vụ, miệng thì thầm vừa đủ để hắn sợ :

- Lỗi của ông ,  xe chưa đăng kiểm lại, còn ...không bằng lái, vé chót cũng 3 triệu, đó là tui chưa kể giam xe ông cả chục  ngày cho ông biết mặt ...

Gã bỏ lửng lời nói chờ hắn lấp vào chỗ trống. Gã còn lại nhìn hắn cười cười xì xòa. Một phép tính nhẩm vụt qua đầu có ngu cũng biết phải làm thế nào rồi. Con người mà, không vì bản thân trời tru đất diệt làm sao ? Nghề nào cũng vậy, đều đạp nhau để sống. Bộ cảnh phục cho con người ta cơ hội , tội gì mà không ăn ? Nếu là hắn, hắn cũng sẽ vậy thôi. Hắn len lén, dấm dúi làm chuyện cần làm. Liếc sơ mớ tiền lẫn lộn trong giấy với màu xanh vừa mắt, gã giao thông vẫn giữ nguyên sắc mặt, lạnh lùng lấy biên bản phạt ra, cắm cúi vừa viết vừa nói :

- Tụi tui là thông cảm cho ông đó, thấy ông cũng tội, tui ghi ông cái lỗi quên thắt đai an toàn. Nhẹ nhất rồi đó . Về mà lo đi đăng kiểm xe và thi bằng lái đi ông ơi. Lái xe ào ào chả có cái bằng nào, tui hổng hốt ông, ông hốt người ta, đền còn mệt hơn nữa đó. Thôi, đi đi.

Chìa biên bản phạt cho hắn, hai gã giao thông  tiếp tục làm nhiệm vụ. Tích cực, miệt mài. Mặc cho cái nắng phủ đầy đầu, mặc cho hơi nhựa đường sộc lên tận mũi. Hắn lằng lặng ra xe, lòng buồn như cha chết. Mẹ nó, đi toi 2 triệu. Hơn nửa tháng lương của hắn. May mà mới thu tiền than dùm mụ chủ, có cái để mà nhét, không thì...hắn cũng không biết sẽ làm sao nữa. Hắn xoay vô lăng mà lòng thèm bẻ vụn nó đi cho rồi. Con mẹ chủ chả đời nào chịu xì tiền ra cho mấy vụ này cả. Đến cả việc đổ dầu cho xe mà mụ còn chằng chặt, có muốn ăn cũng không ăn nỗi thì làm gì có cửa mụ động lòng mà chịu cho hắn xin lại tiền phạt bởi lỗi của chính hắn chứ.Chao ôi, cứ tưởng lãnh tiền, chừa lại ít để qua tết lên có cái mà đóng tiền nhà trọ, rồi lay lắt cày tiếp, thể nào cũng đem về cho vợ con được dăm ba triệu. Giờ thì... Nghĩ tới đâu, hắn chực thèm ...khóc đến đó. Chồng chi mà bất lực thế này. Hắn giương đôi mắt ráo hoảnh nhìn con đường mù bụi, thấy cay cay cái đời mạt hạn. Nhòa nhòa trăng trắng. 

                                       ................................................


Đêm lặng yên, hắn tựa vào thành giường, nhìn vợ đang kéo chăn đắp lại cho con mà lòng thương không thể tả.  Gian nhà trên, tiếng mẹ hắn ngáy rền rĩ . Lâu lắm rồi hắn mới nghe lại cái âm thanh kinh hoàng này. Chợt nghĩ, không hiểu sao ba hắn ngày xưa chịu nỗi . Chiều dẫn vợ con đi lòng vòng, đi rả cả chân mà vợ chỉ mua  vài gói bánh kẹo xanh đỏ cho thằng cu  và hai chậu cúc vạn thọ be bé về chưng trước cửa cho có hơi tết. Hắn hiểu hết chứ, nhìn mắt vợ  lấp lánh liếc gian hàng kẹp tóc, mớ bông tai vàng  mạ óng ánh trên mấy cái mẹc nho nhỏ dọc chợ, hắn thiệt lòng muốn tát vào cái đàn ông chẳng ra gì như hắn. Ngày cưới, không mua nỗi đôi hoa tai tặng vợ, vậy mà...vợ chỉ nói " kệ, miễn mai mốt chồng thương em, đừng chê em già mà bỏ đi với bà nào  là em mừng rồi ". Hắn lặng yên, ngồi bẻ tay răng rắc. Vợ nhè nhẹ kéo chân hắn, gối đầu lên, nói khe khẽ :

- Thôi bỏ đi, chồng đừng buồn nữa, cho tết nó hên. Em có dành dụm được  ít, khi nào chồng lên Sài gòn, em đưa cho. Lên ấy mà ráng thi bằng biết gì đó. Tới đâu hay tới đó, chồng lo nhiều , mau già, em ...bỏ à nghen. Hì hì

Ôi ! Cái nụ cười hiền hiền sao mà ... Hắn  vuốt vuốt mớ tóc lòa xòa hương chanh ngan ngát, cầm đôi tay chai sần, chi chít vết cắt nho nhỏ trên đầu ngón tay, sờ nham nhám . 

- Ủa ! Tay vợ sao vầy nè ?

- À, ở dưới này em lột củ hành thêm, một ký cũng được cả ngàn, phụ thêm chồng chứ. Cũng có đồng ra đồng vào...

Tiếng vợ nhè nhẹ vương vương  . Hắn nghe mà...Không nói gì nữa, mân mê từng ngón tay cùn cùn , nghèn nghẹn. Đàn bà không là rượu nhưng cũng khiến người ta say. Hắn say, say vợ hắn mất rồi .


Đêm thủng thỉnh rơi . Chầm chậm rót cái tỉ tê  khao khát. Nhẹ nhàng thôi.
Ngoài hiên, tết vừa chạm ngõ.