Vườn nhà ngoại Tám đấy ạ.
Vẫn tác phong cũ, treo đầu dê nhưng bán thịt chó đấy ạ. Suy nghĩ sau một đêm tóc bạc trắng... 5 sợi ( suýt chút nữa em nó thành Lý Mạn Sầu rồi ) , mới ra được cái tựa dặt dìu đúng chuẩn sông nước miền Tây quê tui. Nghĩ được cái tựa thì tịt mịa cái vòi lãng mạn. Thui thì hiện nguyên hình "có nết đâu mà mất" cho bà con thương thải chút gạch đá cho em nó thu gom xây ... biệt thự vậy .
Tui hay khoe với bà con miền Tây quê tui ngọt lịm câu hò lờ, ngăn ngắt khúc sông quê lung linh với " bần rụng trắng sông rồi", " hoa ô môi gieo mình dặt dìu theo con nước"... Xin thưa, tui vẽ quê tui theo phong cách tranh của Trương Hán Minh đấy ạ. Chả phải theo nét cọ lông gà lông vịt của Tám tui đâu. Và đây, con sông quê tui đây, thuần khiết 45 độ đạm không pha. Đẹp một cách quỷ khóc thần sầu luôn. He he.
Nội tui ở chợ. Dĩ nhiên là cả nhà tui ba đời bám chợ. Tới đời tui là đời thứ tư, nên tui chỉ... sáng sáng xách giỏ đi chợ. Nhà nội tui ở hiện tại chẳng có con sông hay kênh, rạch gì chạy qua đâu. Nhưng cách đây ba chục năm thì có nhé. Một con rạch chở trên lưng những rặng trâm bầu, lòa xòa bần ổi, lấm tấm hoa mua, vàng ươm bình bát... đẹp như tranh vẽ chảy ngoằn ngoèo sau lưng nhà nội tui. Có rạch, thì khỏi phải tả, bà con cũng biết ngay là nơi nào có nước, ắt hẳn có cá. Trời ! Khoản này tui mê lắm. Không phải tui khoái ăn cá đâu, mà vì nếu vớt được cá, nội tui bữa nào vui trong bụng, nội đem ra chợ bán đổi lấy thịt ăn đó ạ. Tui chả nhớ năm nào, chắc hình như lúc ấy tui học lớp 7, lớp 8 chi đó. Nội bảo :" Mày đặt vó đi, vó được cá, tao bán dùm mày cho. Để dành tiền đó mua vở đi học ". Ây cha ! Tui mê tiền lắm, cứ nghĩ được cầm quyển vở thơm phức trắng tinh nghe sướng rơn cả ruột. Toàn xài vở đen không mà bảo. Thế là trưa nắng không ngủ, lui cui lội ra mép rạch, lúc này nước ròng, cạn cạn tí. Thề có trăng sao làm chứng, tui ứ biết bơi. Nên lò dò đi mà sợ hụt chân chết sình gì đâu luôn. Nhưng chỉ cần nghĩ tới có tiền, tui làm ngay. Cái đầu thông minh tột đỉnh của tui chỉ nghĩ được rằng để cái vó giữa dòng thế này, nước lớn lên, cuốn mất vó tui làm sao ? Thế là tui nhét cái vó vào ngõ kẹt, ngay cửa nước từ rạch chảy ngang ao nhà tui. Lắc mấy cái thấy nó vững như bàn thạch, tui tủm tủm khoái chí leo lên bờ. Cá ơi là cá ! Xin lỗi tình yêu mày nhá. Hé hé .
Trời sáng. Đi học mà tui cứ mơ về cái vó của tui. Trưa vừa về cơm nước xong, tui hâm hở mang xô đựng cá, xắn quần cho cao tới nách, mắt lấp lánh nhìn vó từ từ được cất lên. Ôi chao ! Tui sững người. Mặt.... cười không nỗi. Cảm giác lợm lợm nằm ngang cổ. Sao kỳ vậy trời ? Tui thấy ông nội tui cất vó lên cá nhảy soi sói. Tui cất vó lên, nhìn vào, anh Bãi lớp ngớp nằm bò lỏm ngỏm, khuyến mãi đính kèm là mấy trái bần thúi rụng đầy sông. Hết. Cá một con cũng không. Tui mặt bơ ra nhìn theo con nước chảy loằn ngoằn qua mấy cái cầu ... " ngàn sao", chợt thấy anh trai đẹp đang vừa làm cái nghĩa vụ thiêng liêng, vừa nhởn nha đọc báo, gió mát lồng lộng tứ bề mà... bỗng dưng phát sốt. Ôi ! Lẽ nào... trai đẹp gởi tình yêu vào ... nước mà gái xinh lồng lộn như tui hô biến thành Từ Hải chết đứng thế này ! Đau lòng tui quá !
Ta nói không phải khoe, bây giờ là tui bớt thông minh lắm rồi đó, chứ ngày xưa, mắc cái mớ gì tui thông minh khỏi cần đèn luôn các bác ạ. Dân miền sông nước mà nói không biết bơi, không biết chèo ghe, người ta cười cho văng mụn vào mặt rỗ luôn á chứ. Tui nghe giang hồ đồn là bắt con chuồn chuồn cắn rún, là biết bơi ngay. Tui tin là thật, làm theo. Đấy, mấy chục năm rồi, cắn mãi mà chả thành rái cá, chỉ thành Tám Ú thôi. Thế rồi có một dịp hè, mẹ dẫn tui về ngoại ở Bến Tre. Nhà ngoại tui thì tứ bề mênh mang sông nước, xanh ngắt dừa reo. Vườn nhà ngoại tui khi ấy rộng lắm. Tui nhớ khi ấy tui về, mấy bà chị họ bên ngoại ngày nào cũng rủ tui đi tập bơi ngoài sông sau vườn ngoại. Bọn trẻ ở gần đấy cũng tụ tập về. Hầu như ai cũng biết bơi, chỉ có mỗi tui là ... biết chìm thôi. Một gã, tui còn nhớ có gương mặt sáng bừng màu nắng, miệng cười có cái răng khểnh trông ...nhơ nhớ ( Mịa, chết thật, mê trai từ bé đến nỗi nhớ nụ cười người ta mà chả nhớ ra tên gì mới kinh chứ ), gã khệ nệ kéo cây chuối rõ to quẳng xuống sông, rồi vịn nó, bảo tui ôm thân chuối tập đạp chân để bơi. Bọn tui hì hục lặn ngụp cả buổi. Cả khúc sông rộn ràng tiếng cười khoái chí. Ngày cuối cùng còn ở ngoại, mai tui phải về nội rồi. Đi tắm sông cùng gã mà ... cứ sợ hết giờ thôi. Đạp nước chán, tui vịn thân rặng dừa nước ven bờ, vuốt nước trên mặt, chả buồn lên bờ đứng tám chuyện cùng gã. Nghe gã kể chuyện, nhìn gã nói, gã cười, gã điệu nghệ bơi đủ kiểu hết ngửa rùi sấp, hết lặn đâu mất tiêu rồi trồi đầu sát chỗ tui hù cho tui một phát mém xỉu... tui thần tượng gã dễ sợ. Cứ sợ chiều xuống mau quá, tui phải lên bờ, cứ sợ chắc lâu lắm mới gặp lại gã nữa... Gã bảo gã vẫn ở đây mà, gã có đi đâu đâu, tui về đây thế nào cũng gặp gã mà. Rồi gã cười. Nụ cười hiền hiền như con nắng nhỏ. Đang lúc lâm li chia tay chia chân, trên mặt sông loang loáng nước ngay sát mặt tui, một anh Bãi bơi ngửa lềnh bềnh ngang mặt tui đá lông nheo tui một cái rõ đểu. Ôi trời ui ! Khiếp ! Gã cười ngặc nghẽo, dùng tay xua nước đuổi anh Bãi trôi ra xa. Tui... mặt ngơ đến hãi. Chính xác là lúc đó trong đầu tui, bao nhiêu ý nghĩ lãng mạn chia tay nó bay sạch, chỉ còn hình ảnh anh Bãi trôi trên con nước, nơi mà tui mới ngụp mặt tắm ì đùng đó, nơi mà thi thoảng cao hứng gã đè đầu tui cho tui uống nước sông thấy bà cố tui luôn đó... Đã thế gã còn cười ra vẻ đắc chí :
- Ở đây vậy đó. Xua cái là nó trôi mất tiêu hà. Hổng có gì đâu mà sợ. Hì hì.
Cha mẹ ui ! Con sông quê tui ! Con sông thơ mộng kinh điển đi vào biết bao thơ ca, nhạc họa là đây ! Bởi vậy ta nói, cái gì vô trang viết nó cũng phun sương cho mờ mờ ảo ảo cả rồi. Cứ nghĩ tới mấy cha thi sĩ, nhạc sĩ, họa sĩ, Tá lả sĩ ra bờ sông quê tui ngồi bứt lông nách làm thơ, viết nhạc , vẽ tranh... Ngồi mà nghe mùi phân heo, phân bò, tiếng chửi nhau chí chóe ... nương nương theo gió, lòng quặn lên từng nhịp sầu da diết, vừa đeo khẩu trang, vừa nhắm mắt há mỏ hát :
" Ai đứng bên bóng dừa. Tóc dài bay trong gió. Có phải người còn đó là con gái của Bến Tre.... "
Ồ ! Khung cảnh 3D - vừa có âm thanh - vừa có mùi - vừa có hiện vật. Hữu tình thay ! Hức Hức.