Thứ Năm, 6 tháng 8, 2015

Có khi nào...





- Chả thấy chồng gì mà cứ thấy nay thằng này mai cha khác tới kiếm. Cũng te tua lắm chồng nó mới bỏ chứ gì.
- Ôi trời. Mấy mẹ có chồng đêm nào cũng ôm mà bắt người ta nhịn thèm à.
...

Những tiếng cười hô hố. Cái tường rào che khuất mọi thứ nhưng không ngăn được mớ âm thanh như đang cứa vào lòng Mỵ. Người ta có mang tên Mỵ ra nhiếc mắng gì đâu mà tự dưng Mỵ lòng rười rượi buồn, ngồi nghệch mặt ra, di di ngón tay vẽ nghuệch ngoạc vô thức những vòng tròn từ vệt nước loang ra từ ly cà phê lõng bõng. Mỵ một mình. Mỵ quen việc một mình ngồi uống cà phê sáng thế này nơi góc riêng của mình. Mỵ quen những bữa cơm chỉ có hai mẹ con Mỵ tíu tít cùng nhau. Quen cả việc một mình cố cắn răng ngăn cái lạnh luồn vào từng kẽ chân lông giữa màn mưa dày đặc, chỉ biết cắm đầu chạy xe thật nhanh về nhà. Quen cả những đêm ôm gối mình, nhìn thằng con nằm ngủ mà nước mắt lằng lặng rơi trong thinh lặng. Nhưng Mỵ vẫn chưa quen khi mỗi lần bị xát muối vào vết thương Mỵ cố tình che giấu. Mỗi lần như thế Mỵ lại khóc. Còn son rỗi gì nữa đâu, đáng ra Mỵ không nên quá dư nước mắt như vậy chứ.

Sài Gòn tháng tám. Mưa chẳng dài hơn con nhớ. Người ta hay bảo mưa buồn, nhưng Mỵ lại nghĩ, lòng có vui thì dù mưa tầm tả vẫn thấy rộn ràng con nắng múa. Mỵ ngồi thật lâu bên ô cửa nhỏ. Nhìn sợi nhãn lồng gầy teo cố len lỏi qua khe tường, trườn mình quấn chặt thanh rào, xòe những chiếc lá xíu xiu rúm ró hanh vàng đến tội, Mỵ chợt nghe thương quá những ngày mưa mùa cũ. Góc phố vẫn còn nguyên đó, nhưng dấu chân người đã theo mưa trôi mất. Mỵ bất giác cười hiền, khẽ vuốt tay mình, nghe câu thơ chiều cuối năm hôm nào rưng rưng vỡ. Yêu thương không có tội, vậy mà...  Tội là ở Mỵ. Ở Mỵ thôi. Ai lại dại ôm trong lòng con nắng, ngược đường che mưa sợ con nắng ướt mà đâu hay nắng đã theo bóng người rơi mất tự bao giờ.

...

Tiếng líu riu của con chim nhỏ rúc dưới mái ngói níu ánh nhìn của Mỵ. Mỵ đã ở trọ nơi lòng người ta quá lâu rồi. Nơi mà Mỵ mãi mãi không thuộc về. Nơi mà năm lần bảy lượt người chà xát vào vết thương còn đang mưng mủ trong lòng Mỵ để tìm vui. Mỵ cảm thấy mệt. Mỵ chỉ còn mỗi một tình yêu có thật. Là nó, con Mỵ đấy, thiên thần chưa biết buồn, chưa biết có một nơi trọ ở cõi đời tạm bợ mang tên Lòng Người. 

...

Mỵ thả mắt vào khoảng mênh mông. Nghĩ về những gì đã qua. Nghĩ về bao điều sắp tới. Nghĩ về những mong manh chật hẹp, gian dối của cái gọi là yêu thương. Chợt nằng nặng buồn. Thôi, xếp lại hết những vui buồn ngày cũ. Trả lại cho đời gian phòng trọ chật hẹp chưa bao giờ là của Mỵ.

Một mình đêm thật dài, ngày thật vắng, phải không ? 
Có tin nhắn. Mỵ lướt qua dòng tin. " Đừng buồn nữa chuyện đã qua em nhé. Bên em còn có anh. Có khi nào...
Dấu ba chấm lửng lơ bỏ ngõ. 
Ừ, có khi nào...
.....


Trích Nhật ký những ngày ngược nắng