Con Thỏ ngồi nhìn gương mặt đang phơ phơ ngủ của thằng bé, mà 2 mắt đỏ hoe. Nó cắn chặt môi, mặc cho nước mắt chảy nhòe nhoẹt trên khuôn mặt hốc hác, xanh tái. Thỉnh thoảng mắt cứ liếc nhìn đồng hồ đang lừ lừ đếm từng khắc trôi qua trong đêm. Run run nó vuốt từng sợi tóc mai mềm như mớ râu bắp loe hoe của con, rồi càng khóc tức tưởi. Nó lụi hụi nằm xuống cạnh con, chúi mũi vào cổ thằng bé, rít một hơi thật sâu. Chao ôi ! Cái mùi chua chua , ngòn ngọt này sao mà thương đến thế không biết. Nó cầm bàn tay bé xíu, gầy teo của thằng bé, hôn lấy hôn để một cách rón rén sợ con nó giật mình. Trời ơi ! Lúc này, nó chỉ muốn ôm chặt thằng bé vào lòng, muốn gom hết cả mùi hương từ tóc, mắt, cái má phịu phịu, để cả cái mông ngây ngấy... Nó cứ nằm , cứ ôm, cứ hôn con trong mớ nước mắt trộn lẫn nước mũi đặc quoánh, nghẹn ứ nơi cổ. Tiếng nấc dồn nén vỡ òa. Nó không ngăn nỗi .
- Mẹ mày ! Khóc gì mà khóc. Mày đi vài năm mày về, mới có tiền lo cho nó. Tao ở nhà cực thấy mẹ, tao không khóc, mày khóc cái gì .
Mụ Bảy đẩy cái cửa lùa, thò đầu bù xù vào, khào khào mắng mỏ. 1, 2 giờ sáng bày đặt khóc lóc chả làm ai ngủ nghê gì được. Cái nhà cấp bốn bé xíu với hơn 3 mét bề ngang một chút, lại lúc nhúc hơn cả chục miệng ăn, chật chội, ngộp thở đến khó chịu lắm rồi. Đầu mụ lúc nào cũng muốn vỡ tung ra đây này. Mụ còn chưa khóc. Không biết xui xẻo thế nào, từ sau đám cưới con Thỏ tới giờ, nhà mụ liên tiếp xảy ra bao chuyện. Con Thỏ xinh là thế, mụ chăm bẩm gả cho thằng Việt Kiều đầu ngõ, đợi tết nó về coi mắt. Vậy mà, nghĩ làm sao con Thỏ lại dắt về lù lù cái thằng ở xóm trên, nhìn bản mặt loắt choắt với bộ dạng nhếch nhác, mỏng tang như miếng thịt bò tái , mụ đã thấy lộn cả tiết. Rồi nghe hai đứa nó khúm núm bảo cưới do con Thỏ đã bầu hơn ...6 tháng rồi, mụ mới giật mình, nhìn kỹ con mình. Cái mặt xanh xao với đường gân cổ to đùng đùng như con đĩa phập phồng, rồi chiếc bụng lùm lùm trêu ngươi mụ sau mớ áo lùng bùng ... Ôi trời đất ơi ! Ngu chi mà ngu thế không biết. Mụ gầm gừ, lồng lộn, rồi... thôi. Làm gì được bây giờ ? Con dại cái mang , mụ đành chạy vạy tiền bạc cưới vội cưới vàng cho đỡ nhục. Tưởng tống đi vậy là xong, ai ngờ mới hơn tháng, con Thỏ lại mò về trong đêm, kêu cửa mụ. Nhìn con tơi tả đầu tóc, mặt mũi thâm tím, ôm cái bụng vượt mặt sắp đến ngày sinh nở, có là hổ báo, cũng không nỡ nào đánh chửi con mình trong lúc này . Mụ lại dang tay. Khổ, cả nhà mấy miệng ăn, đều dựa cả vào ông Bảy. Mà ông thì công việc khi có khi không. già rồi, hơn sáu mươi rồi,lại nghễnh ngãng, chẳng ai thuê công nhật như ngày trước nữa . Chỉ có việc nào dơ quá, hôi thối chẳng ai làm, người ta mới nhớ tới ông để gọi. Kệ, miễn có tiền là làm tất. Vậy đó, mà từ ngày vợ chồng con Thỏ thôi nhau, thằng chồng chẳng buồn mò xuống nhà vợ một lần xem mặt mũi thằng con mình như thế nào. Hôm con Thỏ đi sinh, nhà không có nỗi một triệu đồng vào viện, mụ Bảy lật đật chạy lên nhà thằng ấy, van lơn chán, rồi tru tréo chửi rủa mỏi cả miệng ... cũng chẳng moi được một đồng. Mẹ nó ! Trăm thứ bạc không chi bạc bằng lòng người mà bảo.
Mụ Bảy không ngủ lại. Giờ có vào, cũng chẳng thể ngủ được. Lòng mụ cứ nôn nao khó tả. Mụ pha bình trà, mang ra hàng hiên. Thèm cà phê quá, mà ..tiền chẳng có, mua tạm gói trà vài nghìn, uống cho có vị, đỡ nhạt miệng vậy . Vài tiếng nữa là con Thỏ nó bay rồi. Cả đời mụ chưa từng leo lên máy bay ra làm sao, chưa đi đâu ra khỏi cái ngõ nhỏ xíu này, nên mụ thèm, thèm lắm khi nghe nhỏ Gái bảo mụ ráng cho con Thỏ đi với nó, làm vài năm thôi, bằng ở đây làm cả đời cũng chưa có nỗi số tiền ấy. Ờ, cái này mụ thấy có lý. Con nhỏ Gái mới đi sang ấy vài năm, má nó cất cái nhà thật hoành tráng, mụ nhìn thèm rõ dãi. Mụ tính đi tính lại, ngẫm nghĩ lời con Gái nói, nhìn căn nhà ọp ẹp như cái tổ chim, không biết khi nào bị gió thổi bay, mụ càng thêm nung nấu ý định cho con Thỏ đi qua Mã Lai theo nhỏ Gái. Hai mười lăm triệu. Số tiền quá lớn đối với mụ trong lúc này. Nhưng rồi vì viễn cảnh một ngày mai, mụ tắc lưỡi cho qua, chạy vạy ngược xuôi, nằm vạ vật vờ nhà cha Chín cho vay ngoài chợ. Mặt mụ trơ lắm, nhưng sao vẫn nghe nặng thêm khi nhìn ánh mắt khinh khỉnh của lão ấy quét qua khuôn ngực sập sệ của mụ. Dạo này mụ xuống sắc nhanh quá, tuổi già nó kéo tới sầm sầm trên mắt đầy vết nhăn ngang dọc, trên mớ da sạm đen, mớ tóc xơ xơ nhìn đến tội. Mụ chẳng nhớ nỗi lần đầu tiên cái lão ấy cho mụ vay tiền là lúc nào, cũng không nhớ nỗi cảm giác rờn rợn của bàn tay thô thiển ấy sục sạo trên người mụ nó tởm đến làm sao, chỉ biết khi cần tiền, ngoài lão, mụ chẳng còn ai để nghĩ tới. Như là thói quen ấy nhỉ. Cứ mỗi lần phơi sòng, thua mất xác, mụ có gì ngoài bản thân mụ chứ.Năm mươi tuổi, quá già để đong đưa lơi lả, nhưng vẫn còn chút xuân cuối mùa phe phẩy cho vừa lòng lão Chín. Người ta lão cho vay bạc 20 phân, mụ phục vụ tốt, lão lấy mức tình cảm, bạc 5 phân làm phúc. Cần thì làm, không thì thôi, lão không ép ai cả. Nghe cay cay nơi mắt khi nhận tiền. Nhiều khi vắt kiệt sức chăm lão Chín xong , mụ lếch về nhà vơi bộ mặt rả rượi, lòng như thắt lại khi thấy ông Bảy lụi cụi chế gói mì ăn cho kịp giờ đi bốc mộ. Ngó thấy mụ, ông lần mò đưa mớ tiền người ta trả công trước cho ông, cười hệch hạc :
- Bà giữ coi chợ búa. Hồi cho tui lại ít ngàn dằn túi thôi nghen.
Tiền của ông sao mặn đắng thế này. Nhìn gương mặt ông đen bóng vì nắng, tóc bạc trắng cả rồi, tay run run đỡ tô mì húp sì sụp.... Chao ôi ! ... Mụ cắn răng ngăn cái nghẹn ứ tội lỗi đang chực vỡ. Mụ đã làm vợ, làm mẹ thế này sao ? Tụi nhỏ tăng ca cày đêm, cày ngày, mang tiền về cho mụ, mụ cũng nướng sạch vào chiếu bạc. Chồng khum lưng đào từng xẻng đất, ngụp mình trong nước cống đen ngòm hôi thối sặc mũi , ky cóp từng đồng mang về cho mụ... mụ cũng mang ra vớt vào mớ đỏ đen ma mị. Khốn nạn. Mụ khốn nạn lắm. Những lúc ấy, mụ thề với lòng không bao giờ mon men lại gần bất kỳ sòng bài nào, không đợi giờ sổ xố để ngóng con đề nào... Nhưng rồi, như bị quỷ ám, mụ lại lao đầu đầu vào mê muội. Mất trắng.
Con Thỏ đứng xớ rớ gần mụ Bảy, không nói một lời, túi đồ cũ kỹ nằm im ỉm trên tay, mắt ngân ngấn nhìn ánh đèn đường vàng vọt nơi con ngõ ngõ rưng rức sáng. Những mái nhà lúp xúp gác đầu trong im lặng của buổi mai chưa kịp đón mặt trời. Lòng nó mơ hồ một nỗi sợ. Sợ mà không biết mình sợ cái gì. Hai mươi ba tuổi, dù không còn non nớt , nhưng nó vẫn là mớ rau èo uột trước cơn gió giật. Ông Bảy dậy từ đời nào, cũng không nói gì, chỉ bó gối ngồi nghe, thỉnh thoảng quơ tay đập muỗi bôp bốp. Mụ Bảy không nhìn vào mặt nó, cất giọng ồm ồm dặn nó qua đến bên ấy, nhớ điện thoại về cho mụ an tâm. Rồi mụ kể nó nghe chuyện má nhỏ Gái kể mỗi tháng nhỏ Gái gởi về nhà bao nhiêu, kể cuộc sống sung sướng bên ấy... Mụ nói nhiều, nhiều lắm. Con Thỏ không nói gì. Trong đầu nó, chỉ có mỗi gương mặt thằng con nằm ngủ phơ phơ, chỉ có mỗi nụ cười trong veo thơm thơm mùi sữa... Ờ hén, ngày nó về, chắc thằng con biết đi, biết chạy lon ton khắp xóm rồi.... Không biết thằng con nó gọi tiếng " mẹ " đầu tiên thế nào nữa hén ? Chắc là nghe thương lắm.... Không biết thằng con có nhận ra nó không ?... Nghĩ thôi, chỉ nghĩ suông vậy mà mắt nó nhòa cả đi, tim như có ai siết chặt. Nó không muốn đi chút nào, không muốn xa đứa con nó rứt ruột đẻ ra chưa được tròn năm nữa... Nhưng , giá như nó được quyền chọn lựa, được quyền nói .... Mà thôi, sao nói được chứ ? Nó đã cãi lời mụ Bảy, đã chọn người nó thương , nó yêu hơn cả bản thân nó, nó đã mơ một mái ấm bình dị giản đơn có chồng có vợ, giàu nghèo có nhau và kết cục là đau đớn thế này đây.
Xe tới đỗ xịch trước nhà. Nhỏ Gái liếng thoắng cười nói rôm rả, giục nó lên xe. Mụ Bảy tranh thủ gởi gắm dặn dò. Hai chân con Thỏ tần ngần không chịu bước ra khỏi cửa. Đưa giỏ đồ cho nhỏ Gái, con Thỏ chạy quay quoắt vào nhà. Nó muốn hôn con nó. Đẩy nhẹ cửa, nó ngồi nép cạnh con, hai tay run run nắn lấy, nắn để đôi chân bé xíu. Con Thỏ cúi xuống, úp mặt lên tóc, lên má, lên chân của thằng con ... nghèn nghẹn nói trong tiếng nấc, nước mắt òa vỡ :
- Mẹ xin lỗi, xin lỗi... Mẹ xin lỗi ...
Tiếng hối giục muộn rồi. Con Thỏ núm níu thu vào mắt hình ảnh con mình. Muốn làm gì cho con cũng không còn kịp nữa. Thằng bé vẫn ngủ say, không hề biết sáng mai khi nó dậy, sẽ là những ngày hoàn toàn mới : không có mẹ nữa rồi . Con Thỏ cắn chặt môi, quẹt vội con mắt mụp nước, bước đi không dám quay đầu nhìn lại. Xe lăn bánh. Ông Bảy bịn rịn tiễn con Thỏ. Mụ Bảy í ới nhắn theo :
- Nhớ điện thoại về cho tao đó nghen....
Xe hút dần, bỏ lại sau lưng con ngõ lục tục trở mình bắt đầu một ngày mới. Xôn xao. nôn nao. Mụ Bảy thẩn thờ ngồi tựa hàng hiên, chép miệng nói bâng quơ :
- Vái Trời Phật cho nó quay về lẹ lẹ mà trả nợ dùm con chớ có bề nào ...
Mụ buông thõng câu cầu khấn trong dang dở. Trong đầu mụ, thoáng hiện ra gương mặt nham nhở của lão Chín với hàm răng vàng ố sặc mùi, lợm giọng...
Trời nhá nhem sáng trong sùi sụt . Không một tia nắng lóe. Hai cái đầu bạc vẫn ngồi im . Những suy nghĩ lan man thả rong phơi mình đón nắng trong hy vọng . Mỏng manh đến tội.
- Mẹ xin lỗi, xin lỗi... Mẹ xin lỗi ...
Tiếng hối giục muộn rồi. Con Thỏ núm níu thu vào mắt hình ảnh con mình. Muốn làm gì cho con cũng không còn kịp nữa. Thằng bé vẫn ngủ say, không hề biết sáng mai khi nó dậy, sẽ là những ngày hoàn toàn mới : không có mẹ nữa rồi . Con Thỏ cắn chặt môi, quẹt vội con mắt mụp nước, bước đi không dám quay đầu nhìn lại. Xe lăn bánh. Ông Bảy bịn rịn tiễn con Thỏ. Mụ Bảy í ới nhắn theo :
- Nhớ điện thoại về cho tao đó nghen....
Xe hút dần, bỏ lại sau lưng con ngõ lục tục trở mình bắt đầu một ngày mới. Xôn xao. nôn nao. Mụ Bảy thẩn thờ ngồi tựa hàng hiên, chép miệng nói bâng quơ :
- Vái Trời Phật cho nó quay về lẹ lẹ mà trả nợ dùm con chớ có bề nào ...
Mụ buông thõng câu cầu khấn trong dang dở. Trong đầu mụ, thoáng hiện ra gương mặt nham nhở của lão Chín với hàm răng vàng ố sặc mùi, lợm giọng...
Trời nhá nhem sáng trong sùi sụt . Không một tia nắng lóe. Hai cái đầu bạc vẫn ngồi im . Những suy nghĩ lan man thả rong phơi mình đón nắng trong hy vọng . Mỏng manh đến tội.