Tám thích ảnh chụp của tác giả Cao Anh Tuấn ghê. Tấm nào nhìn cũng gần gũi hay hay ghê á
Điền trằn trọc cả đêm không sao chợp mắt được. Tiếng ễnh ương rầm rĩ sau cơn mưa ban chiều buồn nẫu ruột. Hắn ngồi cạnh mép chõng tre kê sát chái bếp, nhìn dì Mẫn nằm thiêm thiếp.Tội tình. Ban chiều bảo dì nằm lại trạm xá xem sao, dì cứ nằng nặc đòi về để giờ sốt hầm hập như thế này. Hắn biết dì sợ hao tốn. Lần đầu tiên hắn mới nhìn kỹ dì như thế. Gương mặt hiền chi đến khổ với mớ tóc loăn xoăn, xơ xơ cột cẩu thả rớt trên bờ vai gầy teo một nắm. Đôi mắt trũng sâu nhắm nghiền một cách mệt mõi. Nhìn mớ băng trắng xóa trên đầu dì, hắn chợt nhận ra bao lâu nay, hắn khốn nạn quá. Ăn có gì ngon dì cũng nhường cha con hắn. Năm hết tết đến thì lụi hụi sắm cho lão Tứ cái quần, mua cho hắn đôi dép. Chưa khi nào hắn thấy dì sắm gì cho riêng mình cả. Bất giác hắn ngó nhìn lão Tứ đang há hốc mồm ngủ phơ phớ, hắn cười buồn buồn ngao ngán.
Dì Mẫn trở mình rên khe khẽ, ú ớ nói gì đó hắn không nghe rõ. Hắn ngồi dậy, đưa tay sờ trán dì. Ôi trời ơi ! Như cái lò than ngun ngút cháy. Đang nửa đêm thế này biết chạy đâu. Hắn lóng ngóng lay lão Tứ dậy. Lão gục gặc, ậm ừ trong cơn mê ngủ. Mùi rượu nặc nồng tanh lợm. Vô ích. Hắn lụi đụi đi pha thau nước ấm, vắt cái khăn ướt lau trán dì hạ nhiệt. Tay hắn run run. Có phải lần đầu trong đời gần phụ nữ đâu mà sao tự dưng hắn đâm ra run rẩy ngớ ngẩn đến thế này. Bàn tay to bè mọi ngày cày cuốc kéo lưới thoăn thoắt thế nào, giờ vụng về như con nít. Hắn vừa chạm vào dì, dì run bắn lên, nói trong cơn mê sảng :
- Đừng, đừng ông. Tui lạy ông, đừng đánh tui nữa...
Hắn chùng lòng xuống. Nhoi nhói trong ngực. Rưng rức. Đến cả trong mơ cũng chỉ toàn hoảng sợ thế này sao ? Hắn vừa chầm chậm lau, vừa lẩm bẩm như ru với chính mình :
- Thôi, qua rồi, tui không để ai đánh dì nữa đâu mà. Hết bịnh dùm tui đi nghen.
Đêm chùng chình nghiêng nghiêng xõa mớ trăng rúc rích qua khe liếp. Điền ngước nhìn khoảng không vằng vặc. Nhìn đâu cũng thấy ánh mắt thất thần hoảng loạn của dì Mẫn. Tiếng thở dài rơi sõng sượt. Con rạch bên hiên nhà vẫn rù rì bài ca phương Nam bao mùa tình tự. Cái xứ cạnh đền, muỗi con nào con nấy to hơn chiếc xe tăng, còn mấy ai muốn ở để hát câu " thương anh tưới cây ngô đồng " nữa chứ ? Tự dưng hắn thấy bức rức. Hắn đi ra đi vào, hắn quần nát cả đêm với nỗi buồn vô cớ. Chẳng biết từ đâu.
.............................
Dì Mẫn ngồi chồm hổm trên nền đất, xung quanh la liệt dừa khô vừa mới lột. Dừa vựa mua rẻ quá, dì thắng lấy dầu dừa bán cho người ta có giá hơn nhiều. Cực một chút, nhưng bù lại có tiền, vài trăm một lít chứ chẳng chơi. Thằng Điền về đến ngõ, nhác thấy thế, đã vội nói:
- Thôi, đừng đập, nạo chi cho cực. Để tui mang ra lộ mướn người ta nạo cho. Rẻ rề hà. Dì nạo tay biết khi nào xong. Thôi nghỉ đi. Chiều rồi.
Chẳng đợi cho dì Mẫn nói gì, Điền vớ tay lấy cái bội to gần đó, thoăn thoắt chất dừa vào cho đầy bội. Dì Mẫn loay hoay phụ Điền cột cái bội vào sau yên xe. Vừa dợm đẩy xe đi, thằng Điền quay lại, lấy cái túi nilon treo tòng teng trên cổ xe nãy giờ, nhìn dì Mẫn, ngượng ngịu nói :
- Bánh bò đó. Cho đó. Ăn đi
Điền lừng khừng không đẩy xe vội. Ánh nhìn âm ấm vương nơi khóe mắt. Như cười. Như khóc. Dì Mẫn lòng mơ hồ run rẩy, khẽ cúi mặt, lí nhí :
- Mua chi vậy nè.
Nắng run run khẽ rơi trên mái tóc rối bời, vẽ lên gương mặt dì Mẫn những nét buồn thương ngăn ngắt. Dưới nắng, dì Mẫn như đóa hoa dừa cạn, hiền hiền, len lén khoe chút hương cuối mùa. Điền ngây người vài giây, vừa đủ để nghe lòng rưng rưng làm tội làm tình. Điền đẩy xe, không nhìn dì Mẫn, nói bâng quơ :
- Ở nhà cẩn thận nghen.
Dì Mẫn nhìn dáng Điền khuất dần sau rặng dừa. Lòng như có nắng reo reo. Cầm bịch bánh bò trong tay, không ai đánh, mà nước mắt thi nhau vỡ. Dì mím chặt môi, ngước nhìn ráng chiều giòn rụm rụng trên lối nhỏ, chợt thèm một giây phút bình yên. Ngồi yên nghe con nắng hát. Vậy thôi...
Lão Tứ khật khưởng trên bờ lộ. Cổ họng đắng nghét. Đổ bao nhiêu rượu sao vẫn nhạt thếch thế này? Mẹ cái đời rỗng tuếch. Nhớ bản mặt khinh khỉnh của mụ Tám khi lão hỏi vay vài trăm bạc, lão chỉ muốn đấm cho vỡ mồm mụ ấy ra. Mụ ấy khinh lão làm đéo gì có tiền, lại còn lên giọng dạy đời lão, bảo lão về ngủ dưỡng sức cho khỏe, để vợ con nó nhờ. Mụ ta lải nhải vợ có thai rồi, ráng mà ở nhà phụ vợ, để vợ làm quá, lại con so, khéo mà gìn giữ... Chẳng để cho lão lè nhè hết câu, mụ ta đóng sầm cửa. Chỉ có con chó nhà mụ xoắn lấy cánh cửa sủa ỏm tỏi vào mặt lão. Gầm gừ chán rồi cũng về. Mẹ nó ! Lão mà có tiền, lão quăng vào mặt con mụ Tám, bắt nó làm trò cả đêm cho hả dạ.
Vất vưởng mãi lão cũng lò dò về đến ngõ. Con nắng cuối năm hanh hanh vàng xiên qua tàu lá, vắt ngang vắt dọc chi chít những sợi buồn tênh trên mái lá. Dì Mẫn đang lúi cúi chu miệng thổi phì phì bên chái bếp. Mùi khoai nướng thơm lừng nương theo gió xông vào mũi lão. Chợt thèm. Nhậu từ sáng giờ, có gì vào ruột đâu. Lão xộc vào bếp, trống không :
- Ăn được chưa ?
Dì Mẫn giật mình, ngước mặt lên, quẹt vội mồ hôi ngang trán, cười rón rén :
- Ông dìa rồi hả ? Nghỉ chút đi, hồi nào chín tui mang ra cho ăn.
Lão không nói gì, tựa lưng vào thành cửa, lừ lừ nhìn dì Mẫn. Cái khuôn ngực thập thò sau mấy làn áo chợt làm lão nóng bừng cả mặt. Lạ lùng gì đâu thứ nhão nhoẹt thõng thượt ấy. Nhưng lâu rồi, từ cái hôm con đĩ Mẫn biết nó có thai, nó mừng, nó lạy trời lạy đất. Nó lạy luôn cả lão. Mấy lần nó năn nỉ lão thương nó, thương con, nó chừng này tuổi rồi mới được lần đầu làm mẹ. Nó van lão cho nó khất vài tháng. Như người ta khất nợ. Làm lão mất cả hứng. Lại thêm cái thằng Điền cứ lần quần quanh nhà lầm lì, lão cũng... hơi ngán. Dạo này thằng Điền cứ như thằng điên nào đó, nó chẳng nói năng gì tới lão, sau lần nó nói chuyện cuối cùng với lão. Giọng nó rền rền :" Ông không được đánh dì Mẫn nữa. Ông mà đánh dì nữa, ông biết tay tui. Má tui chết rồi, chưa đủ cho ông à ? " . Cái ánh mắt sắt lạnh của nó làm lão sợ. Lão cũng rụt cả vòi lại. Lão ngó dáo dát quanh nhà. Không thấy bóng dáng thằng Điền đâu, lão hất hàm hỏi :
- Thằng cô hồn kia đâu rồi ?
Dì Mẫn vừa bốc lớp vỏ khoai cháy đen, vừa bảo :
- Cũng không biết nữa. Nãy tui mới thấy đâu đây mà.
Lão không nói thêm gì nữa, giả lờ đi ra sau nhà. Đi ngang chỗ dì Mẫn, bất thình lình, lão ôm chặt lấy dì, hai tay siết chặt ngang ngực, cắn ngập răng vào cổ dì, hỗn hển :
- Lâu rồi nghen mày.
Rồi mặc cho dì Mẫn bảo từ từ, buông dì ra rồi nói, Lão Tứ lôi tuột dì sốc thẳng vào buồng. Dì Mẫn sợ xanh tái cả mặt. Bình thường, dì đã sợ lão khoản này, nhưng cũng ráng cắn răng chịu đựng, dẫu có đau đớn thế nào dì cũng nghiến răng mà chịu để được yên thân. Hồi mới quen lão, thấy lão ít nói, nụ cười hiền hiền vương mùi rơm gốc rạ, dì đem lòng mà thương. Dì tin lời hẹn trăm năm, dì tin lão không nhỏ nhen, không soi mói như thói đời thường thấy. Có ai chịu lấy người đàn bà hai lượt đưa đò đều trống không trễ chợ như dì đâu ? Dì thầm mang ơn lão. Có nằm mơ, dì cũng không ngờ, từ ngày thành vợ thành chồng, nụ cười rơm rạ kia bay đâu mất. Lão Tứ cứ như một con quỷ. Lão say thì lão đánh. Lão tỉnh thì hùng hục cả đêm. Đàn bà như manh chiếu giữa chợ, biết sao giờ ? Nhưng giờ, đứa con trong bụng là tất cả của dì, bao nhiêu năm qua, dì chỉ đợi một điều này. Như người sắp chết giữa dòng bấu vào chiếc phau cứu hộ. Không ! Không ai có thể cướp nó ra khỏi dì được. Dì dùng hết sức mình có đẩy lão Tứ ra khỏi người. Điên tiết, Lão vung tay đấm thẳng vào mặt dì. Một dòng máu nhỏ rìn rịn nơi khóe miệng. Dì Mẫn cố co rúm người lại, hai tay ôm chặt lấy bụng, van khóc ầm ĩ. Như con thú say máu, Lão Tứ nện như giã gạo vào tấm thân bèo nhèo nát nhúm. Vừa nện, lão vừa luôn mồm chửi rủa .Chợt có tiếng quát như sấm làm lão giật bắn người trong cơn điên loạn :
- Buông ra ! Ông thôi ngay không ?
Lão quay lại. Thằng Điền với đôi mắt đỏ hằn vệt máu, ánh nhìn như muốn xé lão ra hàng trăm mảnh. Lão Tứ buông dì Mẫn ra, lè nhè đứng dậy, hậm hực quát :
- ĐM mày. Giờ tao ngủ với nó cũng phải xin phép mày nữa hả? Con đĩ đó là của tao, tao muốn làm gì nó thì làm, mày là cái thá gì. Cút ngay cho tao.
Thằng Điền đứng ngang cửa buồng, không vào không ra, trừng mắt nhìn lão Tứ. Đầy oán hận. Không nhúc nhích. Lão Tứ chùng xuống, vùng vằng bỏ ra ngoài. Điền cắn chặt răng nhìn dì Mẫn trong bộ dạng xốc xếch, nước mắt lưng tròng nhìn nhau không nói.
- Trời ơi !
Điền hét to. Đấm mạnh tay vào ván cửa. Gian nhà run lên bần bật. Hắn gục đầu . Vai run lên nghèn nghẹn. Chưa bao giờ hắn cảm thấy mình bất lực như thế này. Chỉ muốn chạy lại, ôm cái người đàn bà bẹp dí nằm kia, người mà hắn phải gọi là dì đó vào lòng thôi, mà đành phải đứng nhìn đau đáu lặng câm. Mẹ ông Trời khốn nạn. Se lòng chi cho rấm rối thế này ?
Lão Tứ chầm chầm nhìn thằng Điền. Rồi nhìn dì Mẫn tả tơi trên giường. Tự dưng, đầu lão điên lên. À, thì ra... Mẹ kiếp. Con Mẫn này dám coi thường lão. Vì nó mà thằng con duy nhất của lão dám chống lại lão. Thoáng thấy cái rựa vất ngang cửa, Lão với tay chộp lấy nó, vung cao :
- Mẹ cái con đĩ Mẫn. Mày dụ dỗ con tao. Tao giết ...
Như cơn lốc, lão vung lưỡi rựa sáng loáng. Dì Mẫn mặt không còn chút máu. Bụp. Tiếng hét hoảng loạn thất thanh. Lão Tứ quăng rựa, thất thần nhìn thằng Điền. Máu văng đầy trên mặt dì Mẫn. Thằng Điền sừng sững đó. Trước lão. Rồi từ từ khuỵu xuống. Máu đọng vũng . Một bàn tay to bè lăn lóc trên nền đất cạnh chân lão. Dì Mẫn tung hết tất cả, ôm chặt lấy Điền, òa vỡ :
- Trời ơi ! Tui hại cậu rồi. Cậu Điền ơi !
..................................
Ngoài vườn mai vàng xum xoe nở. Gió dìu dịu mang mùi cỏ nồng nồng. Gian nhà thấp lè tè không chút mùi khói bếp. Lạnh ngắt. Lão Tứ nằm vật ra giữa nhà, ôm chai rượu đã hết, nói nhăng nói cuội chẳng cần ai nghe ai hiểu. Thằng Điền ngồi trên võng. Như một cái xác sống. Không một chút buồn vui vương trên mặt. Cánh tay cụt ngủn nhức buốt không làm hắn thôi nhớ một nụ cười hiếm hoi mà hắn ngược đường ngược nắng nâng niu. Dì Mẫn bỏ đi rồi. Không mang theo gì cả. Không cho hắn hay. Cứ im lặng mà dì đi. Mang theo cả tia nắng cuối cùng trong mơ của hắn.
Tết chùng chình rơi vàng ngõ. Nhẹ tênh tênh...