Thứ Tư, 19 tháng 12, 2012

Không con nào ác bằng con người.



      Gần tới Giáng Sinh rồi, đáng ra nên nói cái gì vui vui, hay chí ít cũng phải là những câu chúc an lành , bình yên cho mọi người, mọi nhà, nhưng thật sự, có một chuyện, làm tôi tự dưng nghe buồn ngang hông. Theo kiểu : " tôi buồn chẳng biết vì sao tôi buồn ".

Ngõ nhà tôi nhỏ, nhà sát nhà, nên chuyện nhà này, dù không muốn, nhà kia cũng ít nhiều săm soi. Và cũng vì bị đóng mác là... dân Thành Phố, nên không được nhiều chuyện,mà tôi thì.... chuyện hơi bị nhiều, không nói thì ấm ức tối ngủ không được cứ mò sang nhà bạn blog 3, 4 giờ sáng làm bạn giật mình hoài. Nên thôi, thả cái chuyện nhiều vào trang blog này, ít ra là không bà con nào chửi tôi... bà Tám thế hệ mới.

Sát nhà tôi là nhà của đôi vợ chồng trẻ, cùng là dân tri thức. Chồng là nhà giáo , vợ làm trong một tập đoàn danh tiếng mà thỉnh thoảng tôi có thấy lượn lờ trên tivi mục giới thiệu doanh nghiệp. Có thể nói, nhà ấy sạch, đẹp, lộng lẫy thuộc hàng bậc nhất khu phố này. Hồi lúc gia đình ấy mới về đây cất nhà, chắc cũng cách đây hơn hai năm, anh chủ nhà có mang theo 1 con chó con. Tôi đoán nó chừng vài tháng tuổi. Nó rất khôn. Tí tuổi đầu mà anh chủ giao cho nó cái trách nhiệm vụ lớn lao là coi nguyên đống vật liệu xây dựng ngổn ngang cao hơn núi. Không biết vì nó giỏi hay vì trộm thấy tội nghiệp nó mà suốt thời gian anh chủ xây nhà, cũng hơn 3 tháng, anh không mất một cây sắt nào. Anh hớn hở khoe khắp xóm về con chó vĩ đại của anh . Toàn những mỹ từ : khôn ngoan, lanh lẹ, biết đuổi chuột và...không bao giờ ăn vụng. Hồi đó tôi cũng từng ngậm ngùi tủi cho thân tôi. Cứ sao tôi nuôi con chó nào nó cũng bị người ta bắt mất. Chỉ cần mở cửa ra chưa được 5 phút là chó nhà tôi lên đường tìm về quán thịt cầy hay nhà đại gia nào mà bỏ tôi. Tôi ao ước có được con chó trung thành như thế.



Rồi  nhà cũng cất xong. Rồi con chó - tới giờ đã hai năm rồi mà tôi chưa từng nghe anh chủ kêu nó một cái tên nào , nên tôi hay gọi nó bằng cái tên phổ thông : Ki, đã lớn. Và cũng đã hai lần làm mẹ. 

Lần đầu, nó sinh được 8 con. Lũ con vừa đi lẫm chẫm, là anh chủ chia năm xẻ bảy, cho đâu mất hết. Chỉ còn mình con Ki gầy rộc. Ai bảo chó nhà giàu được đi...bác sĩ khi bệnh, tôi thì thấy.... chẳng thà làm chó nhà nghèo mà ít ra còn thấy chút tình. Số là anh chủ, tuy là nhà giáo, nhưng không hiểu sao mê đá gà. Tôi thấy sáng sáng anh ẳm gà đi..tắm nước nóng, rửa mặt mũi tay chân như...con í. Mà con Ki thì hình như nó có thù từ kiếp trước với  mấy con gà đá này, cứ hễ thấy gà đâu, là nó rượt chạy ầm ĩ, huyên náo cả lên.  Anh chủ xót ruột, đuổi thẳng cổ con chó ra đường. Không cho nó vào nhà nữa. Mà cũng lạ, mấy tay trộm chó cũng chê nó hay sao ấy, mà dù nó cả ngày chỉ quanh quẩn ngoài cánh cổng, cũng chẳng ai bắt. Có hôm nó đói quá, vì anh chủ chưa bao giờ cho nó ăn, nó lũi thẳng vào nhà tôi, giống như đói quá hóa liều, kiếm chút gì ăn. Nói thật, vì biết nó từ khi nó còn bé, vì con Lulu nhà tôi không hiểu mê con Ki ấy chỗ nào, và vì...cũng là phụ nữ, nên tôi hơi...thương, hơi tội nghiệp nó.  Thế là, dường như cứ thấy mặt tôi là nó thấy chữ Cơm hay sao mà nó cứ vẫy đuôi, hớn hở mừng rỡ . 


Lần thứ hai, con Ki có bầu. Chả biết của thằng nào, cũng giống như chửa hoang. Lúc vui vẻ thì khối con đực trong xóm xum xoe nó - trong đó có cả con Lu nhà tôi, nhưng vì Lu nhà tôi vốn là giống chó Nhật, lùn như cây nấm, nên chả làm ăn gì được, cũng không tranh giành lại mấy tay đại gia kia, nên toàn ngậm ngùi nhìn con Ki dung dăng dung dẻ. 

Khi bụng con Ki nặng nề hơn, thì...các tay chơi kia đâu chẳng thấy nữa. Chỉ mình nó lũi lũi tìm cái ăn, lặt lè cái bụng nhìn...khổ ơi là khổ. Tôi đâm ra ghét cái anh chủ kia. Trời nắng thế mà không cho nó vào nhà, nuôi nó cả hai năm mà chưa tắm cho nó lần nào, để  nó quẫy một cái, ve chó bay đầy trời. Con Ki khát nước, lưỡi nó cứ thò ra ...đụng cả mặt đường, nó cứ chạy tới chạy lui trước cửa nhà tôi, nó tru, nó réo khủng khiếp. nó réo tới khi nào tôi lếch cái thân già ra mở cửa, đổ cho nó tô nước, nó mới thôi. Nắng đã thế, mưa tôi càng khổ hơn. Chủ nó không cho nó vào nhà, mà nó cũng chả chịu đi đâu trốn mưa, nó cứ đu cửa nhà tôi, đứng thẳng cả hai chân, nó cào cào lấy cửa. Như van nài. Tôi thấy mắt nó như có nước. Ghét quá, mà cầm lòng không đặng, tôi lại lụi hụi mặc áo mưa chạy ra mở cổng cho nó vào núp mưa. Đã núp thì chớ, nó còn tặng tôi cả tấn bọ chét bò đầy tường như điểm hoa, làm tôi vừa xịt, vừa lầu bầu rủa xả.  Không biết kiếp trước tôi có mắc nợ nó không, mà kiếp này nó ám tôi cả ngày thế này. 
Lúc nó gần sinh, tôi sợ nó sang nhà tôi đẻ thì chết tôi nữa. Nên tôi phải mon men sang nhà anh chủ, ới ảnh đem chó ảnh về. Khổ lắm bà con ơi, cổng nhà giàu thì cao, mà lòng nhà giàu sao....không cao như cổng. 

Ngày nó sinh con, ông trời ổng thương nó hóa ra hại nó. Ông trời khóc gì mà khóc cả ngày. Nhìn con Ki nằm cũng lũ chó con bé tẹo dười tấm ván cũ, xung quanh toàn nước, gió cứ thốc từng cơn như muốn giật tung tấm ván ấy đi... Tôi thấy mình...ác quá. Chỉ biết nhìn nó vô cảm, dửng dưng. Phụ nữ sau sinh thì...tàn tạ hơn bất cứ bông hoa nào bị héo. Con Ki gầy trơ xương. Bản năng sinh tồn, bản năng làm mẹ bắt nó bằng mọi cách phải chạy...qua nhà tôi cho bằng được. Dù nhóc nhà tôi rất ghét nó vì nó dơ, nó hôi, nhóc tôi mỗi lần thấy nó xộc vào nhà là la ầm cả lên, thậm chí còn cầm cây đánh nó. Nhìn cảnh  nó trân mình chịu đòn, để chỉ được ăn chút cơm thừa, để còn có sữa về cho đàn con nheo nhóc ở nhà, tôi phải nói nhóc nhà tôi mới ngưng không đánh đuổi. Con người ác quá. Khi cần thì vỗ về, vuốt ve nó, giờ thì....bạc bẽo đến lạnh lùng. 



Rồi từng đứa con nó rứt ruột sinh ra cũng lần lượt ly tán như các anh, các chị nó. Chỉ còn sót lại một con chó con duy nhất. Không biết gia đình anh chủ có ăn cơm, có uống nước hay không, nhưng anh chủ nghĩ chắc chó không biết đói, không biết khát, không biết buồn , không biết hờn, biết dỗi. Anh vẫn vậy, sáng đi, chiều về, chẳng khi nào nhìn tới  hai mẹ con nó. Có hôm thấy anh chủ về, chú chó con hớn hở chạy ra, ôm lấy chân anh. Anh đá cho nó một cái, nó bay mấy vòng kêu ẳng ẳng. Nó ngơ ngác. Cặp mắt xoe tròn hồn nhiên đến tội. Nó có hiểu gì đâu . Thương cũng là tội để bị...ăn đá hay sao chứ ?! Con người thật khó hiểu.
Con Ki thì vẫn bị đuổi ra khỏi nhà ngay khi con nó có thể tự ăn được. Sau cánh cổng sừng sững kia, con chó con đơn độc khám phá thế giới xung quanh mà không có mẹ bên cạnh. Lạc lõng. Tôi vì công việc chủ yếu ở nhà, nên rãnh rỗi sanh nông nỗi, cứ đứng từ ban công nhà mình mà ngắm con chó con. Tôi thấy hình ảnh mình ngày xưa cũng giống nó. Nó cứ lầm lũi lớn. Mẹ nó cứ lầm lũi sang nhà tôi. Chủ nó lầm lũi đi về mà không biết đến sự tồn tại của hai mẹ con nó.


Trưa hôm qua, tôi nghe tiếng con Ki tru một cách bất thường. dù qua mấy lớp cửa kính tôi vẫn cứ nghe. Tôi mở cửa, ngó sang nhà bên ấy. Con chó con nm ngay đơ, đã chết. Chẳng biết lý do vì sao. Mới hồi sáng tôi còn thò tay qua khe cổng đổ cho nó chút đồ ăn mà. Nó còn nhảy mừng tôi như trẻ con được quà. Vậy mà giờ nó nằm đó, vô tư ngủ. Không bao giờ dậy nữa. Có lẽ, nó mệt mõi vì nhng thấp thỏm chờ đợi bữa ăn, mõi mòn từng giọt nước uống... Có lẽ vì nó thấy thế giới này không hoan nghênh nó. Nó ra đi. Con Ki , mẹ nó, không hiểu bằng cách nào mà vào được nhà, nó ngồi cạnh con nó. Nó ũi ũi đầu vào người con chó con, rồi nó chạy quanh xác con nó. Thỉnh thoảng nó tru lên một tiếng dài đến não ruột. Nó rũ xuống cạnh con nó, nó gát đầu lên lưng con nó tìm chút hơi ấm. Nó không đi đâu. Tôi gọi Ki ki. Nó ngước mắt nhìn tôi như oán trách. Rồi nó lặng lẽ đuổi đuổi mấy con ruồi bu con nó. Con nó ngủ kia mà  !
Đêm hờ hững trôi qua. Ngõ nhỏ vẫn xôn xao nhấp nháy ánh đèn đón lễ.
Bình minh bắt đầu với tiếng xe cộ hối hả. Dòng người đuổi nhau không mệt mõi.
Con Ki bắt đầu ngày mới   bằng việc...chạy qua nhà tôi.
Tôi bắt đầu ngày mới  bằng câu hỏi :  Có con nào ác bằng con người không ? 
Rồi lại tự thắc mắc bâng quơ.
Chú chó con bắt đầu ngày mới ở...bãi rác nào chăng?!...