Sài Gòn đỏng đa đỏng đảnh như thiếu nữ mới lớn dù tuổi cũng ngót nghét thuộc hàng... yêu quái. Sáng ra hớn hở như vừa trúng số thế kia , trưa lại uể oải theo kiểu hành khất ngủ gục, nhá nhem tối thì rục rịch xênh xang như bà góa chờ mai mối. Và khi tối xuống, chẳng khác nào bờ môi ngọt ngào của người đàn bà từng trải. Có lẽ vì không đoán trước được, không hiểu được lòng nhau, nên tôi đâm ra tò mò, thích thú, rồi...yêu Sài Gòn lúc nào không hay. Yêu từ những điều nhỏ nhặt nhất.
Sáng nay cũng vậy, vừa kéo ghế ra trước cửa ngồi hóng hớt - thú vui thu lượm tin tức vỉa hè của kẻ ăn không ngồi rồi như tôi , bị cắt ngang bởi một câu chào buổi sáng còn hơn phát thanh viên của... Bộ ngoại giao. Nàng oanh tạc tôi bằng chất giọng cao treo trên chín tầng mây, ngay cả giọng nam cao như Bằng Kiều bắt thang cũng không với tới được. " Này, bộ anh tính ép tui tức cho chết hả ? ". Trời mẹ ơi ! Tôi lục lọi hết cái đầu óc xài gần bốn mươi năm nay chưa một lần chập điện coi có phút giây nào tôi làm chuyện gì tội lỗi với nàng không, mà thật sự, tôi nhớ không ra. Nhà nàng ở cạnh nhà tôi, dù không cách nhau cái giậu mồng tơi xanh rờn để tôi còn có cơ hội soi mói nàng, nhưng chí ít tối lửa tắt đèn có nhau, lẽ nào tôi gây ra đại họa mà tôi không biết ? Tôi vội vã kéo ghế mời nàng ngồi, vuốt giận nàng bằng nụ cười toe toét suýt chút nữa là rách cả miệng. Không biết vì tôi cười đẹp quá, hay vì nãy giờ nàng chơi giọng gió không, nên giờ nàng mệt, nàng hạ nốt xuống, rỉ rả cho tôi bài ca... con chó. Từ cái chuyện con Lulu nhà tôi suốt đêm cứ nhảy ầm ầm vào cửa ....nhà tôi làm nàng mất ngủ, sáng ra mặt nàng hốc hác thế này , tới chuyện con Lulu yêu ai không yêu, đi yêu con Tiểu Thư nhà nàng , suốt ngày cứ mon men sang nhà nàng đánh dấu lãnh địa... Nàng dìu dặt, khoan thai . Tôi nghe tiếng được tiếng mất. Chỉ biết rằng sau bài ca chào buổi sáng của nàng, con Lulu nhà tôi nằm gục đầu với cọng dây xích tòng teng nơi gốc sân. Đấy, cho tự do yêu đương mà không biết điều, còn gây nên chuyện nên giờ nằm vậy đó. Thấy khổ thân chưa con ?! Mai tao quay clip-sex của mày tung lên mạng coi mày có còn tiu nghỉu thế không cho biết ! Tôi lầu bầu rủa xả.
Trưa quẹt đại tô mì cho gọn, vì nhà chẳng có ai, nấu nướng tổ thêm phiền, mắc công rửa chén. Tôi đang thiu thiu mơ về cô hàng xóm thì... " Là sao ta ? Là yêu đó. Mà đó có phải là iu hông ? ...ố ồ, ố ô.... " làm tôi giật bắn cả người, ngơ ngác không biết mình mơ hay tỉnh. Ôi ! Cái âm thanh gì mà khiến giấc mơ tôi tan nát thế này. Trời ! Là giọng oanh vàng của nàng. Nàng đang làm Teen Vọng Cổ. Tôi hình dung ra gương mặt nhí nhảnh con cá cảnh của nàng với ánh mắt nửa vời nhìn tôi chớp chớp mà rụng rời cả chân tay. Ước gì được nấy, mơ nàng, có nàng liền mà sao tôi bàng hoàng thế này ?! Không lẽ giờ lếch sang nhà nàng kèm theo cái chiếu để sẳn tiện ...lạy nàng luôn để nàng tha dùm cho thằng tôi khốn khổ ?! Mà làm vậy sao dược, dù gì tôi cũng là thằng đàn ông đầu hai thứ tóc, lẽ nào đi hơn thua với nàng băm -hồi-teen. Nên thôi, đằng ngậm ngùi ôm gối, bịt hết tai lại, chập chờn mơ ...ác mộng.
Xóm tôi nhỏ, hẻm cụt, chỉ có vào chứ ra là bít cửa. Nên hầu như nhà nào cũng biết nhau. Cứ chiều chiều , sau khi cơm nước xong, mấy ông dở dở ương như tôi hay lân la tràn ra hẻm, ngồi kể chuyện.... nói xong mà nhớ chết liền. Có anh ôm sẳn hòm lựu đạn, lâu lâu móc ra cục nổ chơi cho cả đám hết hồn. Có anh không thích xài hàng nóng vì bạo lực quá, anh nhỏ nhẽ hơn, anh bình cho lũ cùi bắp như tôi về Maxim -Goocki, về ông Hemingway nào đó... Tôi nghe chả hiểu gì, chỉ thấy trong mắt tôi, anh cao siêu ghê. Tôi có mài đũng quần thêm ba mươi năm nữa hổng biết có chạy theo kịp anh không... Nói chung là sau cuộc tám vô thưởng vô phạt, tôi thấy, xung quanh tôi, toàn những... bác học bị thế giới bỏ quên, chưa kịp vinh danh. Ờ hén ! Hằng năm thế giới đều tổ chức trao giải Nobel gì đó, sao tôi không thấy họ gọi tên... tụi tôi nhỉ ?!
Hồi ở quê, cứ nhà nào sắm cái...tivi thôi là cả xóm kéo lại nhà thẩm định, kiểm tra chất lượng, đông vui lắm. Cơ hội để chủ nhà vênh mặt hớn hở vì...mới sắm tivi màu đó nha. Còn ở đây, tôi buồn buồn đem ...cục kim cương ra giữa đường ngồi bắn chơi cũng chả ai thèm thắc mắc. Có chăng là xe tải bấm kèn inh ỏi tiễn tôi vô lề nếu không, nó cho tôi một phát lên nóc ca-bin ngồi sắp xếp răng môi lại. Dân sì-phố nửa mùa như tôi thì kêu đó là dửng dưng, vô cảm. Còn Sì - phố thứ thiệt thì chỉ cười ruồi, để sức đi siêu thị sắm đồ khuyến mãi còn hơn.
Vậy đó, ngày nào cũng từng ấy chuyện. những câu chuyện không gợi cho con người ta nhiều trăn trở , suy nghĩ. Những câu chuyện dù có động trời mấy thì ở Sài Gòn này cũng trở nên nhẹ nhàng như ... một tiếng thở dài. Không mỉa mai nhau bằng sâu cay đến nóng mặt mà nghen ngào không nói được. Không cợt nhã bông đùa đẩy đưa theo kiểu...ai thích tôi chiều. Dân Sài Gòn có cái nhìn...quan liêu hơn : " Thôi, kệ đi ". Đàn dù có dây hay không, dù có đứt dây trăm bận nối lại, hay có nát như tương tàu cũng chẳng sao. Miễn có đàn, là có khúc để ngân. Ai nói gì cũng được, ai sao cũng được, miễn tôi ngày 3 bữa, tối lâu lâu phụ cấp thêm chầu nhậu hay gác tay gác chân chút chút rồi về. Chả chết ai, cũng chả phiền gì ai ...
Và tôi, kể từ dạo bị đóng mác sì-phố, ít nhiều máu bà Tám cũng nhạt phai. Lầm lũi, có khi thành tàng hình lúc nào không hay.
Tối nay, vừa nhớ giọng opera của cô hàng xóm, tôi vừa ngồi viết blog. Rồi bất chợt tôi gào câu hát nhói tim của nàng ban trưa :
" Là sao ta ? Là iu đó. Mà đó có phải là iu hông ? Ố ô..ố ồ...