Thứ Sáu, 26 tháng 2, 2016

Mẫu vụn cuối năm



1. XE BUÝT
Xe buýt lèn chặt người. Cái máy lạnh cổ lổ ì ạch không ra chút gió. Hơi nóng hầm hập phả ra trên từng gương mặt. Vui có. Buồn có.

Kít. Xe thắng gấp. Gã phụ xế hầm hố bật cửa, đỡ một cụ già lập cập bước lên. Mái tóc loe loe củn cỡn ánh lên trong nắng chiều từng sợi trắng cước. Một anh thanh niên vội đứng dậy nhường cái ghế ngay cửa sau cho cụ tiện bước xuống. Xe tiếp tục lăn bánh.

Có tiếng lao xao. Một phụ nữ phốp pháp gương mặt nhẫy mỡ, ngón tay múp míp bịt chặt mũi, rời khỏi ghế ngồi, bước vội lên phía trước xe. Mụ nhăn nhó :

- Ổng già ổng ị ra quần rồi kìa. Ông đón ổng lên chi giờ ai chịu nỗi.

Gã phụ xế nhìn về hướng ông cụ ban nãy. Đôi mắt mờ đục cụ nhìn gã một cách vô tội. Ngơ ngác. Cả xe bắt đầu nháo nhào. Người bịt mũi. Kẻ che vội khẩu trang. Mọi người í ới nhau mở toang các cửa sổ. Mùi thối xông lên nồng nặc. Ngợp thở.

Tiếng phản đối nhao nhao. Năm bảy giọng chen lấn.

- Cho ổng xuống đi. Vầy ai chịu nỗi.
- Mắc ói quá. Tới trạm kế thảy ổng xuống đi.
- Mẹ nó ! Con cháu đéo gì để ổng đi vậy trời...
...

Gã phụ xế nhăn mặt, khịt mũi, nhét dầu lia lịa , cười như mếu. Gương mặt đen sì bậm trợn gõ chan chát vào cái dáng vẻ đau khổ lúc này. Gã giả lả :

- Lỡ rồi. Giờ bỏ ổng xuống, ổng biết về đâu. Thôi ráng ....chịu chút về bến tui thả ổng xuống. Thiệt tình....

Rậm rật những càu nhàu. Yếu dần. Yếu dần. Những ánh mắt khó chịu dần nguội . Những cái nhìn xon xót đậu ngang gương mặt không buồn vui của cụ. Cụ vẫn ngồi yên đó. Một mình một băng ghế thênh thang. Vô tư ngó xung quanh. Đôi mắt mờ mờ nhập nhoạng.

Xe vẫn chạy. Cái nắng vẫn rầm rì. Sài Gòn cuối năm chiều nghiêng hơn con dốc ....
SG 23/01/2016

2. BƯU ĐIỆN 

Bưu điện . 10 giờ sáng.

Người người chen nhau chờ đợi. Những gương mặt sặc mùi lúa chen lẫn mùi nước hoa sực nức của áo váy xập xòe. Bức tranh lập thể xộc xệch có vẻ khiêng cưỡng lại quá đỗi bình thường.

Người đàn ông gầy choắt với hàm răng sỉn vàng vẩu cả ra ngoài, mười ngón cùn cùn đen nhám, cáu bẩn mân mê sấp tiền mặn chát . Chừng non vài triệu. Gã vuốt tới, vuốt lui trong lúc chờ đợi. Nghe gọi tên, gã hấp tấp bổ chồm lên bàn trước quầy giao dịch - một nét đặc trưng không lẫn đâu được của dân quê chánh hiệu. Giọng Bắc đặc sệt, gã nói khá nhanh, tôi chỉ kịp nghe loáng thoáng " Thái Bình " chi chi đó. Gởi tiền xong, cầm biên nhận trên tay, gã bật điện thoại oang oang ra chiều hãnh diện :

- Mới gởi 4 triệu về rồi nhá. Bưu điện nói tầm 2 tiếng là ra nhận được rồi...

Gã nói nhiều lắm. Những âm thanh chát chúa đến ngán ngẩm. Thứ duy nhất trên gương mặt gã níu ánh nhìn của tôi là đôi mắt lấp lánh niềm vui sáng bừng cả khuôn mặt tối tâm mù mịt. Ừ nhỉ ! Cuối năm rồi. Ai xa xứ cày cả năm, cũng chỉ mong gom chút tiền về quê ăn tết. Có lẽ gã không về được rồi. Hẳn gia đình rất mong. Thôi kệ, đi xe cộ mấy ngày này chỉ tổ tốn kém. Gởi tiền về vậy coi như cũng... an ủi có chút tết vậy mà.

Gã cúp máy. Mắt cụp xuống nhìn tờ biên nhận, miệng làu bàu :
- Gởi 4 triệu đi toi 1 trăm nghìn phí.

Cẩn thận xếp biên nhận cho vào chiếc ví sờn rách cả, gã lũi lũi đẩy cửa bước ra thật nhanh, lẫn vào dòng xe cộ trên phố hừng hực nắng . Chiếc áo sơ mi ngã màu, rách một lỗ thủng to tướng bay phấp phới.

...
SG 12/01/2016 

Ảnh : Chôm Internet
 Cả gần 2 tháng không vào blog được. nhớ lắm ngôi nhà ảo này. Cảm giác trở về, bình yên !