Thứ Hai, 29 tháng 6, 2015

Lan man tí



Ta nói năm con Dê này Tám xui tận mạng, đen đều từ đường làm ăn đến cái đường duyên nợ. Tâm trạng không vui, định không đi du lịch đâu cả như mọi năm, nhưng nghĩ tội thằng con, thôi thì ráng lếch đi cho nó vui vậy. Với lại Tám có 2 người bạn nhờ blog và face  mới biết nhau, bạn đang ở Nha Trang,nên thiệt lòng là vì 2 bông hồng này Tám ôm hành lý Nha Trang thẳng tiến.

Phải nói Tám vô cùng vui khi gặp được bà Uyển Di ( nick Chim Biển ) và chị Thu Thu. Bà Di có lối viết sang trọng, lãng đãng rất đàn bà, giọng văn khá Tây. Còn chị Thu Thu thì... hầu như không viết gì cả ngoài lâu lâu quăng bài thơ cóc ổi xoài ... lên facebook cho vui. Kệ, viết hay dở ra sao không quan trọng, nhìn bạn cũng xuề xoà như Tám là Tám mừng húm rồi. Tại Tám ở ngoài nói chuyện không khéo, lại khá vô duyên, nên cũng ngại gặp trai lắm, chỉ dám ngó nữ thui. Và hậu quả của việc mê gái đẹp, nôn nóng gặp bạn mà Tám bỏ quên máy chụp ảnh trên taxi. Thế là bao nhiêu hình chụp của chuyến du lịch mất sạch. Tám buồn đứt ruột, mặt Tám đơ luôn. Vừa sợ toàn bộ hình ảnh gia đình Tám suốt mấy năm qua lọt vô tay lừa đảo nào thì chết Tám, vừa tiếc ngẩn ngơ hình chụp với chị Blog Nắng Tuyết khi chị mới về Việt Nam, hình chụp với chị Thu Thu... Hu hu. Chỉ muốn khóc thui. 

Tám rất dở khi viết kinh nghiệm hay cảm nhận của mình sau mỗi chuyến đi. Điều này có blog Andi Nguyễn Ánh Nhật và blog sếp Trần Trung Kiên viết hay lắm. Tám chỉ biết khoe hình thôi. Và chỉ có thể nói sẽ quay lại Nha Trang một ngày không xa. 

Sáng thứ 2 vừa về tới Sài Gòn. Vào face. Thấy buồn và thất vọng quá. Thôi vậy, không thay đổi, không chấp nhận được thì coi như ... số 0 thôi. Chẳng mong đợi gì hơn là làm có tiền nuôi con, mỗi năm dắt con đi chơi 1 lần thôi là mừng. Cái số đơn độc thì chịu, không nên cãi số làm gì chỉ chuốc thêm muộn phiền cho bản thân. 
Hơi... buồn nên Tám lan man không đầu đuôi chi cả. Chẳng biết nói gì, chỉ thấy lòng trống rỗng. 

Khoe mấy Tám hình của má con nhà Tám chụp ké điện thoại của bạn vậy. Không rõ đẹp như máy ảnh, nhưng thui, có hình là may rồi. 






















Thứ Ba, 23 tháng 6, 2015

Em về hái đọt nhãn lồng

Hoa và trái nhãn lồng khi chín. Tám thấy bông nhãn lồng rất giống bông chanh dây. 


Sài Gòn mưa. Tôi lặng yên nhìn từng hạt mưa xiên xiên vả vào ô cửa kính. Tôi không nhớ quê tôi.Tôi cũng không nhớ nội. Tôi chẳng biết tôi nhớ gì. Chỉ thấy lòng rười rượi  một mùi hương nhãn lồng đèo đọt. Nhắc mãi một miền. Có tên không dám gọi.

Chẳng phải nhãn lồng nức tiếng của Hưng Yên đâu. Nhãn lồng tôi thương chỉ là sợi dây leo bọt bèo ron rén bên mép ruộng, run rúc trong vạt cỏ, hào phóng lắm là chỉ dám trườn mình phủ cành cây hoang dại nào đó. Nó tội đến nỗi chẳng chợ nào thèm bán đàng hoàng, cũng chẳng mấy ai thèm mua. Vậy mà tôi lại lọ mọ yêu nhớ đến dai dẳng đáng ghét thế này.

Người ta gọi nó là Lạc tiên - một cái tên thật kiêu kỳ. Nhưng tôi vẫn quen gọi nó bằng cái tên mộc mạc xứ tôi vẫn gọi: nhãn lồng. Đơn giản vậy thôi.

Hồi còn bé,  xóm tôi ở quê chưa có nhà cửa san sát nhau như bây giờ đâu. Đầu ngõ có một khu đất hoang, nhỏ thôi, nhưng đối với bọn trẻ chúng tôi là cả một thế giới đầy sắc màu huyền thoại. Này rặng chuối um tùm như cả khu rừng đầy cây cổ thụ; này chi chít hoa cò trắng tinh trông như hàng trăm chú cò bé xíu đang tíu tít  dưới bầu trời xanh ngăn ngắt; này đóa trâm ổi đủ sắc cứ hực hừng dưới nắng.... Tôi còn nhớ tôi từng ngắt hoa trâm ổi ngửi một cách say mê mùi hương hăng hăng của nó. Chưa thỏa, tôi còn bứt hẳn từng cái hoa bé ti cho vào mũi, nhét đầy hai cánh mũi một cách hăng hái, phấn khởi. Hậu quả cả chiều hôm đó nội tôi cuống cuồng mang tôi vào bệnh viện gấp mấy cái hoa đó ra do tôi không thở được, sưng cả mũi. Lần đó tôi bị nội đánh cho chừa vì cái tội " thông minh " quá ! 

Nhưng hoa tôi thương không phải hoa trâm ổi. Lúc đó, tôi cũng chưa biết thương những cánh hoa nhãn lồng trắng muốt với chút phơn phớt tím đẹp như một cô cô chúa nhỏ ấy đâu. Với tôi đơn giản vì nhãn lồng là thứ có thể ăn được. Ngày ấy nhà tôi nghèo chi đến độ tôi chẳng có mơ ước gì hơn là được ăn và ăn. Cả ngày tôi chỉ chăm chăm xem dây nhãn lồng có trái chưa, trái chín chưa... Có tin nỗi không rằng tôi rảnh rỗi và thèm ăn đến mức tôi đếm cả những trái nhãn lồng loe ngoe trên bờ giậu. Và khi những cơn mưa hạ ngằn ngặt khóc, cũng là lúc nhãn lồng xum xoe ưng ửng một màu cam ong óng đẹp lạ lùng lấp ló vạt rào. Cảm giác hái được trái nhãn lồng chín, bỏ vào miệng, cắn bụp một phát, thứ nước chua chua ngòn ngọt lẫn những hạt bé trắng trắng đen đen li ti ứa ra...chưa kịp thấm môi đã...trôi tuột vào bụng. Ngon lạ kỳ. Với tôi khi ấy là thế thật. Bởi thế, dây nhãn lồng ở xóm tôi, hiếm có trái nào lọt khỏi đứa oắt săn mồi ham ăn. Thế mà cũng lắm khi tôi canh hụt. Nhìn dây nhãn lồng trơ trụi không còn quả nào, dù mới chiều qua tôi còn thấy, sáng ra đã không còn, tôi chực phát khóc thôi. Tôi mặc nhiên cho nó là của mình, và ghét cái tên trộm nào hái trộm nhãn lồng tôi đã... đếm. Giờ nghĩ lại, đúng trẻ con thật ! 

Không biết duyên nợ gì để rồi hàng chục năm sau, trái tim già cõi của tôi, lại ngọ ngoạy với sợi nhãn lồng gây thương nhớ. 


Người ta đến với tôi cũng vào những ngày mưa đầu mùa như thế này. Tình yêu của tôi chẳng có gì ngoài nỗi nhớ và nhớ. Tôi nhớ lời người ta nói, tôi nhớ mắt người ta cười, nhớ màu áo xanh bàng bạc, nhớ cái nắm tay ron rén khẽ khàng, nhớ cả lúc bối rối khi mắt lỡ chạm vào trong mắt... Có lẽ, người ta không còn nhớ đâu, nhưng tôi thì vẫn cứ nâng niu giấc mơ cổ tích. Biết tôi khó ngủ, người ta lụi hụi đi tìm hái dây nhãn lồng, xắt khúc, phơi khô mang cho tôi nấu uống. Trời ạ ! Nhìn bàn tay cùn cùn chai sạn dơ ơi là dơ, cầm gói dây nhãn lồng vẫn còn chưa ráo hẳn, tự dưng tôi nghe cái mùi hăng hăng ẩm ươn ấy sao mà thương quá đỗi. Của một đồng, công một lượng. Cứ nghĩ tới cảnh người ta chạy canh phơi nhãn lồng cho khô giữa trời mưa bão tháng sáu thế này, là tôi lại nghĩ tôi nợ ân tình của người ta rồi. Tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc vô cùng. Vì có người ta ở bên kia nỗi nhớ.

Và, người ta đi. Bỏ tôi một mình trên con đường mà tôi cứ ngỡ cuối đường có bàn tay người ta đón đợi. Những ngày tháng dài mông mênh đó, tôi chẳng biết làm gì để xua hương nhãn lồng ngăn ngắt ấy ra khỏi đầu tôi. Nhìn đâu tôi cũng chỉ thấy sợi nhãn lồng vấn vít. Có hôm vô tình đi dọc đường, thấy có mẹt đọt nhãn lồng bé xíu bán xen lẫn với mớ rau vườn, tôi vội dừng xe, mua hết. Chẳng cầu kỳ gì, tôi ăn uống cũng đơn giản lắm. Chỉ cần dĩa đọt nhãn luộc xanh um, chấm chút nước tương dầm ớt tươi cay xé lưỡi, lua miếng cơm trắng dẻo ngọt, hào phóng hơn cho thêm miếng đậu hủ chiên vàng đều thơm nức mũi.... Vậy thôi mà tôi ăn thấy ngon kỳ lạ. Thường khi không còn thương nữa, nhất là khi bị bỏ rơi, người ta hay trút giận trút hờn lên mớ kỷ niệm. Tôi chẳng biết có dở hơi không, cứ tỉ mẩn mân mê mớ kỷ niệm đó. Chẳng để làm gì, chỉ là để nhớ thôi.  Ngồi nhặt lá nhãn lồng mà nghe văng vẳng lời người ta nói :" Có khó uống không ? Uống có thấy ngủ được không ?"...Chấm đọt nhãn lồng vào chén nước tương , mà chỉ nhớ đôi bàn tay dơ ơi là dơ, xấu ơi là xấu... Rồi lằng lặng khóc một mình. Lằng lặng nghe cái nhớ ngân ngấn ùa về trong mắt. Rồi lại tự ve vuốt lòng mình: " À, ít ra có một lúc nào đó, người ta cũng đã cho mình hạnh phúc rồi còn gì ..."

Tôi còn giận người ta không ? Chắc là không vì  mọi thứ đã qua  lâu rồi. Chỉ là sáng nay, Sài Gòn " trời không nắng cũng chẳng mưa. Cứ ui ui để cho ... vừa nhớ nhau "...

Đùa thôi, sự thật là... tôi đang nhặt lá nhãn lồng đây. Chốc nữa luộc  đọt nhãn lồng lên, chấm cá đồng kho tộ sền sệt cay cay, rắc đầy tiêu, sóng sánh nâu vàng của nước màu dừa. Chao ôi ! Có đứa rớt nước bọt rồi. 
Chợt nhớ câu :
" Chim quyên ăn trái nhãn lồng 
Lia thia quen chậu, vợ chồng quen hơi " mà thương quá đỗi. Tôi chẳng biết con chim quyên là con chim gì, nhãn lồng đó có phải là nhãn lồng tôi thương hay không, tôi chỉ biết là ...tôi chưa một lần " quen hương " của người ta, mà sao  câu hát ai đưa cứ day day miền nhớ :

"Mà đôi ta, không là tình nhân,
Không phải vợ chồng,
Chưa hề bén tiếng,
Chưa hề quen hơi
Như chim quyên chưa ăn trái nhãn lồng
Như lia thia chưa quen với chậu vàng.
Nên dầu biệt ly cũng chẳng ai buồn chi
Chẳng ngậm ngùi đâu dù phải nghe câu hát lý chim quyên..."




nhãn lồng nấu canh tép bạc 

nhãn lồng trộn gỏi với ba khía, tai heo... 

nhãn lồng ăn sống kèm các loại rau rừng khác cuốn thịt luộc hay bánh xèo đều ngon cực

Nhãn lồng có thể ăn được nhiều món. tuy nhiên, theo ý cá nhân, Tám chỉ thích luộc chấm đơn giản  thui. Còn nấu canh hay trộn gỏi thì không thích lắm. Và đây là mớ  đọt nhãn lồng Tám mới mua. chiều nay...măm măm. hé hé 

Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2015

Lục bát ru mình



Chùm lục bát nhỏ thôi, viết cho những ngày ... đợi nắng... Nắng không về.

Một mình

Một  mình em dỗ bóng em
À ơi bóng đổ bên thềm vàng phai
Một mình tay tự vuốt tay
Gầy teo một nhúm men say vỗ về
Một mình xõa vội cơn mê
Đan trăng trăm sợi bộn bề dấu xưa
Một mình vá mảnh duyên thừa
Tiếng rao nhạt nắng chợ trưa vãn rồi
Một mình lại một mình thôi
Nghêu ngao kéo váy thả đồi trăng rong...


                                        16/09/2014


                                                                 Lặng 

                               Tần ngần ô cửa khép ngày
                   Mùa trôi bàng bạc
                     Nắng say khướt rồi
                            Ngập ngừng đóng cổng
    Đêm rơi.
                Trăng liu xiu vỡ 
  Rối bời
   Nét hoa.
                           Ừ thôi ! Hâm lại ấm trà
     Nhạt môi 
                 Tay lẩy nhởn nha 
    Cuộc tình
                                            Thương lặng thinh. Nhớ cũng lặng thinh...
                                                                        16/01/2015
                                           
                               

Vô đề 1

Trời đang nắng bỗng dưng mưa
Đang thương chợt hóa kẻ thừa. 
Đành thôi
Sông Tương đã cạn đáy rồi
Đò neo bến nhớ chở phôi phai về
Ngật ngầy bẻ mảnh trăng kê
Xõa mây kéo gió ê chề cuộc vui
Giật mình sau giấc ngủ vùi
Nghe con nắng rụng... 

Ngậm ngùi  dấu mưa.
                                    
                                                    10/10/2014


Vô đề 2

Dùng dằng Thu rụng ngoài hiên
Phố nghiêng tay hứng một miền xanh rêu 
Ghé môi Đông ngõ lời yêu 
Nắng cười nhạt thếch lẩy Kiều lả lơi 
Bạc đầu chếch mảnh trăng tơi 
Trà thơm rải đất gọi vời cố nhân 
Hỏi Trời cao. 
Hỏi Đất gần.
Ruộng Duyên bỏ mạ mấy lần trổ hoa ??? 


                                                                02/11/2014

Vô đề 3

Dặt dè lá sẻ trở mình
Rẻ đôi nhánh cỏ chùng chình nắng rơi
Phân vân câu ví ngỏ lời
Ngập ngừng tiếng dế  ru đời ướt hiên
Tần ngần khép cửa ưu phiền
Ngơ ngơ xếp gánh nợ duyên trả đời
Rằng thương mấy cũng phai phôi
Rằng yêu mấy cũng mồ côi cửa thiền
Chạm vào một cõi vô miên
Em say. Em chợt hóa hiền...
Ừ ! Thôi...

                                    13/10/2014



Thứ Tư, 17 tháng 6, 2015

Anh quên cài khuy áo cho em !


Ảnh : Tranh của Andre Kohn



Cúi xuống đi anh! Gần em chút nữa thôi.
Thềm trăng đang rẩy run
Chờ đêm rơi dấu lặng.
Lần tay miết bờ hoang vắng
Rưng rưng em mơ trăng trôi...
Miên man...

Gió mở toang cửa địa đàng
Luồn nhánh thơ ngây quấn chiếc eo
Sục sạo
Mưa tạt vào bờ tháng sáu
Mơn man đôi môi em ngoan...

Và Ngày khép vội cửa đoan trang
Chiều nghiêng tiếng chuông gióng giã
Anh quay mặt đi
Em níu mắt nhìn nửa quen nửa lạ :
- Anh quên cài khuy áo cho em !



Thứ Hai, 15 tháng 6, 2015

Em đi tìm anh


Thật sơ xuất là không lưu tên tác giả bức tranh tui cực thích này. giờ tìm mãi không ra. hic hic 

                                                                             
                                                                               Viết Cho Ngày  này năm trước 


Em đi tìm anh
Nơi mình lạc mất nhau
Vọc tay vào chiều
Trống hoác !
Gió lùa qua miền bội bạc
Câu thơ tật nguyền khuyết nửa hồn đau...

Em  đi tìm anh
Nơi mình chẳng hẹn nhau
Đêm nay không trăng, chỉ có mưa lùa
Ướt gối.
Môi cắn chặt môi ngăn chiếc hôn trái mùa nông nổi
Bàn tay mười ngón chợt thừa
Véo đỏ giấc mơ non...

Em tìm anh
Em tìm anh
Trời mông mênh đôi mắt nắng chẳng còn
Đất thăm thẳm giấu anh vào cõi nhớ
Gục đầu ôm bến Đợi
Trăng đi hoang, trăng trễ hẹn rằm rồi...

Em đi tìm anh. Tìm vậy thôi !
Chỉ có bóng em đổ dài trên con đường mưa hun hút dấu...



Sài Gòn. 13/06/2015



Thứ Ba, 9 tháng 6, 2015

Em có khóc đâu mà !




Ảnh : Em chụp trên đường ra bãi Dài ( Phú Quốc )


Em có khóc đâu mà !
Chỉ là nắng cứ rơi.
Biển cớ chi vẫn mông mênh cho lòng em thêm lạnh quá !
Trời cớ chi vẫn bạc bàng. Xanh chi xanh đến lạ
Cho tóc em gầy miên man
Miên man...


Em có khóc đâu mà !
Chỉ tại cái nhớ đi hoang .
Gió chẳng giữ giùm em, thả câu thơ rối bời mùa yêu cũ
Cát in lời nhắn nhủ
Cho ngón tay buồn thiên thu
Thiên thu...


Em có khóc đâu mà !
Chỉ vì ai cứ da diết cất lời ru 
Cỏ mải miết vẽ đường mây, sao câu hát ủ màu lá úa ?!
Cây Đợi có còn treo dãy lụa
Cho mắt em chờ mong manh 
Mong manh...

Là em...đang nhớ anh
Cho tháng sáu chợt buồn thôi...
Anh nhỉ !