Thứ Hai, 31 tháng 3, 2014

Nói với Lựu Đạn ...


                                               

                                             Viết cho giấc mơ dở hơi của em


Anh này,
Ngồi xuống đi anh, ngồi cạnh em nè !
Em chẳng biết kể với ai chỉ muốn nói riêng cùng anh thôi đó
Hình như... sáng nay có gã dở hơi ôm trên tay ông mặt trời màu đỏ
Gõ cửa lòng em , nằng nặc tặng em nè

Em cõng ông mặt trời ra ruộng đánh bồng chơi
Nắng rãi vàng rơi vấn vương từng kẽ lá
Con cá nó quẫy
con dế vắt vẻo tập tành ca
em chắt màu xanh nõn nà trên từng gốc mạ
vẽ cõi bình yên nơi anh dắt em về
Anh nhìn kìa ! Ngăn ngắt một triền đê
cỏ miết đường mây tỉ tê lời thương nhớ
chẳng dám nói gì đâu tím màu hoa mắc cỡ
len lén ánh nhìn bỡ ngỡ chạm thềm yêu
em nghiêng tay gói nắng, gió thủ thỉ bao điều
chút đợi
chút mong
và cả nỗi niềm phập phồng lo sợ
Anh ơi ! có không anh, một ngày nắng chơi trò cắc cớ 
nắng lẩn vào anh cho em mãi miết đi tìm ?
Em biết bắt đền ai khi con nắng lặng im
bỏ em ngác ngơ ôm ông mặt trời bên bờ đê ngóng đợi  ?
chẳng biết giận ai khi tự tay em trót thả sợi gàu vào giếng khơi dịu vợi
Cạn cả rồi...
Tội em lắm anh ơi !

Chẳng lẽ mai này em đổ lỗi tại con thơ
cứ đánh tiếng à ơi, cứ cong môi rót lời nông nỗi ?! ...




ĐỐ ANH


Em thả mình vào đất
nghe đất vẫn nồng nàn
lá gọi ngày vừa sang
sương trở mình răng rắc
nắng chơi trò cút bắt
giấu nhớ hong lúa vàng
gió sột soạt kêu vang
" Í ! Đừng ! Đừng ! Đừng .... Nhột ! "

Con dế cười rúc rích
nghiêng tai ngó bầu trời
Con se sẻ giả lơ
Mắc ngang đời câu hát

Này nhuốm xanh vào cát
Mai tách đất đâm chồi
Này ướp biếc lên môi
mai nở hoa hàm tiếu...

Ơ ! Nụ hôn đầu bé xíu
Ủ nắng chín giòn tan
Mai em thả lên ngàn
Đố anh tìm được  đấy !

Ác chi mà ác vậy ?????

hì hì  hì 



P/s: Mấy bài nì lâu rồi, nhưng cất ở Face , giờ dọn gia tài về đây , lưu lại để dành làm của hồi môn  vậy.

Thứ Bảy, 29 tháng 3, 2014

Tiễn nắng ....



                                       Viết cho những dở hơi đã qua của em

Hãy đi đi ! Con nắng của em 
Ngoài kia trời xanh đang vẫy gọi 
Vụng về em xếp hành trang . Nắng ơi ! Đừng bước vội.
Mau thôi...
Một chút xíu thôi mà...

Này câu thơ gầy em hong nắng cong cớn mấy mùa qua
Quết mật mớ dở hơi đong chút niềm thương nhớ 
Này lời hứa hững hờ gói miếng duyên muộn màng gieo thêm cho nặng nợ 
Cái hẹn trăm năm ấm ớ cất câu cười ....
Đi đi nào,
đừng ngoái đầu nhìn lại ánh mắt cũng chênh chao
Vàng heo hắt dấu ngày qua vứt lại 
ô cửa nhỏ treo trái tim khờ dại
Gióng tiếng chuông ngân nhễ nhại giọt rêu đời.
Đi đi nào, đừng giả vờ trễ nãi đánh tiếng yêu rơi
Đừng cắc cớ đẩy đưa cào lối xưa bỏng rát
Con se sẻ buồn tênh rưng rưng à ơi câu hát
Con dế gặm vạt lòng cắn nát cỏ xót ngàn sau....

Nào, hãy đi đi

Ngày tắt nắng, đừng lạc bước  tìm nhau
Cau khô quắt têm chi trầu đã héo....







GHEN


Người ta đi đâu mặc kệ người ta
Mắc giống gì dò lò theo rồi chợt buồn , chợt tủi
Chả thèm nữa
biển vẫn mặn dù chẳng ai rắc muối
đời mà
chuyện thường ngày vậy thôi
Mai đem cái nhớ chớm phôi thai thả lên trời
đem câu thơ ngu ngu ngơ ngơ chưa kịp trao bầm nát
đem cả giấc mơ chết tiệt dở hơi ta vùi sâu vào cát
mai ta lại về chơi với ta thôi
Trời một bầu
đất một mâm
cỏ trải đồng xanh gói gió ta nằm
gác chân lên nắng nghêu ngao lời ru ạ ời đắng đót
chẳng ngó ngày chênh vênh
chẳng màng đêm vàng vọt
thênh thênh một mình một cõi ta ngông

Ngày mai...
Có kẻ bần thần xé nát lá giầu không
Có đứa ngắc ngơ thẩn thờ chơi trò đợi nắng ....




....................................................................................................................................................................



Tui chẳng thích face book. Nơi ấy, nó tàn nhẫn quá với những cảm xúc của tui. Tui bị buộc phải thấy những điều tui không muốn thấy. Nếu không vì những người bạn  tui yêu quý, có lẽ, tui đã xóa face từ lâu rồi. Không gì dễ dàng bằng một lời chia tay hay làm tổn thương nhau như  trên face. Chỉ vài cái click chuột,  mọi thứ đều xóa sạch. Chỉ vài câu đong đưa hay thái độ dửng dưng cũng đủ hất tui ra khỏi lối của người. Cũng phải thôi. Người gặp tận mặt , còn chưa hiểu lòng nhau, còn bạc đen với nhau được thì... Chợt cười buồn vì sự ngu của mình. 

Blog thì khác. Nơi đây êm đềm hơn nhiều. Tui có cảm giác như cõi riêng của mình. Và tui ở đấy, để chờ, để đợi người  thật sự của tui, một ngày nào đó sẽ đến. Có thể, ngày ấy mãi mãi không có, cũng chẳng sao. Ít ra là có cái để tui nghĩ tới.Vậy thui hà.




Chủ Nhật, 23 tháng 3, 2014

Lãng ( 6 )



                                                                 
                                               Viết cho nỗi nhớ nghịch mùa của em


Ngõ nhỏ ngập ngừng níu bóng ngày qua 
Con nắng buồn tênh tần ngần không nỡ bước
Bờ dậu nhà ai đỏ loang màu hẹn ước
Đóa thơ guộc gầy cào xước cả mênh mông 
Ô cửa chông chênh ai chắt nắng bên song
Dệt cái nhớ vắt ngang trời bãng lãng
Dấm dúi cơn mơ, sợ sẩy tay... nát tiếng cười nhập nhoạng 
Vân vê vạt lòng lẩy khúc gọi mùa yêu
Xé cổ cất cao câu hát bẻ cong chiều
Rưng rức nhớ...
                       Chao ôi !
                                      Là nhớ !!!!!!
Chẳng dám buộc vào nhau, chỉ trót díu dang cùng câu thơ trăn trở 
Thấm tủi. Thấm hờn. Đắng nghét cả thềm môi.

Ngày lũi thủi quay đi, nắng cũng đã cạn rồi
Ngõ vắng bần thần , cúi đầu đếm từng dấu chân mồ côi sót lại
Gọi Người . Người   đi  xa mãi...




Em về ...




Em lại trở về yêu chính em thôi
Yêu con nắng trong mơ suốt đời em mãi đợi
Gói nắng vào khoảng trời xanh ngắt xanh dìu vợi
nghe nồng nàn vương kẽ hở bàn tay

Em lại trở về
ru giấc mơ ngoan run rẩy đẩy đưa ngày 
hoa nắng vàng ươm bên hiên nhà vẫn nở
gieo hạt thơ mềm, ủ ấm trà say, nghêu ngao lời ca dang dở
thưng thưng ngang đời cắc cớ họa người dưng.

Em lại trở về
Hôn lên thềm xưa âu yếm chưa từng
nhặt lời hẹn đợi " ba ngàn sáu trăm con trăng " buồn thiu nằm côi cút
bóng đổ mệt nhoài đường về xa hun hút
Rát bỏng chân trần chạm ngõ bạc màu vôi

Em lại trở về.... Lại yêu chính em thôi  ....



Thứ Sáu, 21 tháng 3, 2014

Gởi Trai đẹp của lòng em



 Người đàn ông của em không phải là thế này....



Trai Đẹp iu hổng dấu của em ! 

Em ấp ủ cái quả lựu đạn nì lâu lắm luôn rồi, giờ thiệt tình là...Trai ám ảnh em quá, nên...em phải quăng thôi. Là Trai ép em nhá. Chớ em thiệt lòng chỉ muốn giữ Trai trong lòng em cho thiên hạ đỡ xì xầm bàn tán làm...mất mặt em . Hic hic hic 

Hồi nhỏ tới giờ, má dạy em , làm thân con gái  phải biết giữ, biết kiêu kiêu một chút. Chứ vừa thấy Trai Đẹp lượn qua đã vội bay ra chớp lia chớp lịa hai con mắt thì coi chừng...chớp  rụng lông mi , Trai vẫn một đi không trở lại. Nghe má nói thế, em thuộc như thuộc cửu chương á. Con ngoan mà bảo . Nên , khi Ông Trời quẳng Trai một phát cái rầm ngay cửa nhà em, ôi , em nghe như...tiếng sấm bên tai, mở mắt là thấy... Cao Thái Sơn rồi.  Trái tim em kể từ giây phút kinh hoàng ấy, đã bị cái bản mặt  " anh minh thần võ " của Trai đóng đấu  dọc ngang còn chi nữa . Cuối cùng cũng tới lượt mình. Sau bao nhiêu tháng ngày ế chổng chơ , em cũng tìm thấy tình yêu vĩ đại  của đời mình. Em mừng quá đi mất !

Cơ mà má nói thì em phải nghe. Ông bà dạy " cá không ăn muối cá ươn, con cãi cha mẹ trăm đường con hư mà ". Em gì chớ mấy câu này em kết dữ dội luôn đó Trai. Mặc dù muối giờ mắc lắm, mấy bà bán cá toàn ướp ...u-rê  không thôi, nhưng em vẫn cương quyết.." giấy rách vẫn giữ lấy lề ". Kệ, dẫu ế cũng có cái giá của ế mà, ế trong tư thế ngẩng cao đầu thì Trai nó mới hổng chê. Trai nói em nghe xem, em nghĩ vậy đúng không Trai hén ? Dám nói hổng đúng, mai em hổng mở cửa Face book cho Trai vào ngó Status  của em cho coi ! Em hù đó. Hứ ! 

Thương Trai em thương nhiều lắm, thương đến nỗi ngày quên ngủ, đêm quên ăn, sáng sáng nằm nhăn " Má ơi ! con đói " . Đấy ! Trai thấy em thương trai ghê chưa ? Vậy mà, em phải dằn nén lòng em. Trai nhắn tin 100 cái, em mới ỏn ẻn trả lời một cái theo kiểu... Dửng Thị Dưng.  Em làm cho Trai lên bờ xuống ruộng chút xíu để thử thách, rèn luyện  khả năng chịu đựng của Trai thui, để lỡ sau này , em ...nâng khăn sửa túi cho Trai, em có dại dột làm chi  hơi kinh điển một chút, Trai cũng không giật cái clip quảng cáo xà bông Tide mà mắt chữ A, mồm chữ O : " Ô ! Ngạc nhiên chưa ! ". Em làm gì cũng nghĩ đến tương lai của Trai hết á. Ôi ! Em phục cái sự suy nghĩ thấu đấu, phân tích tận tường của em ghê đó Trai  ui !
 


Mà như vầy mới đáng mặt đàn ông nè Trai Đẹp à ! 



Vậy mà ,  chỉ vì em giận Trai đêm qua,  sáng nay, em mở cửa nhà em, má ui, em suýt ngất. Trai Đẹp của em đây sao ? Người hùng của lòng em như thế đây sao ? Ôi, nhìn gương mặt Trai lã chã nước mắt ngắn dài, quỳ gối trước nhà em, tay ôm cái bảng hô khẩu hiệu : " BÉ-BI, ANH BIẾT LỖI RỒI, THA LỖI CHO ANH NHÉ ! " , em ....xúc động đậy quá. Sao kỳ vậy Trai ? Em nghe người ta nói "  dưới đầu gối nam tử có dát vàng " mà, sao Trai tùy tiện quỳ bừa bãi, lê lếch mất thể diện chỉ vì một đứa .... Gái Ê-sắc như em chứ ? Em á, tuy phận quần thoa thiệt, chứ từ nhỏ tới giờ, em chỉ quỳ duy nhất  một lần hồi...Mừng Thọ Ông Nội em bảy mươi tuổi đó Trai à. Em chưa kịp dìu Trai đứng dậy thì ôi thôi... xoẹt xoẹt... Ánh đèn flash liên tục chóa cả mắt em rồi . Em còn đang ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì , thì Chúa ơi , cơ man nào  nam phụ lão ấu, xúm xít quanh cửa nhà em, tranh thủ ghi hình lại cái thời khắc lịch sử này để...quăng lên mạng. Em chưa tô son mà ! Em chưa đánh phấn mà ! Em còn chưa kịp chải đầu nữa .... Em chưa kịp...trùm cái khăn che cái bản mặt em lại cho đỡ nhục nhã ... Trai làm thế dìm hàng nhan sắc của em còn chi nữa !!!!!!

Trai à !

Sau mấy đêm gác chân trên trán ôn lại kỷ niệm hai đứa mình, em ...đành viết tâm thư nói hộ lòng em. Trai Đẹp ơi, làm ơn cho em ..." Trả lại anh yêu chiếc khăn ngày nào...".  Em - đứa con gái bình thường, nên chắc em kiếm người bình thường  giống em thôi. Còn Trai  á - em càng nghĩ, càng  ngắm, càng thấy Trai giống ...người cõi trên quá. Chỉ có Thần Tiên Tỉ Tỉ mới may ra hợp với  nhan sắc quý hiếm vô đối như Trai thôi.  Của Thiên trả lại cho Trời. Em trả Trai lại cái vị trí mà ...Ông Trời quăng Trai xuống đời em ngày này năm ấy nhá. 

Ngày Trai về Trời, cho em nhắn đôi lời với Tỉ Tỉ Thần Tiên : " Bảo trọng, cẩn thận củi lửa, coi chừng... Trai đóng phim... Vừa quỳ vừa  khóc " . Trai nhắn hộ với chị ấy dùm em như thế nhá.

Chia tay  Trai , em không đòi quà ! 
Cung tiễn Trai giá ! 


....................................................



Phù ! Phù ! Nhẹ cả người. Xong. Lạ lùng, lớp trẻ dạo nì cứ khoái quỳ thế nhỉ ? tỏ tình - quỳ. Xin lỗi - quỳ. thậm chí bị công an giao thông thổi phạt- cũng quỳ ... Lăng-xê mode chi mà ....đau  đầu gối thế không biết hà ! 
Mai Tám đăng bảng tuyển người iu . Làm gì  làm , nhất định phải thêm vô tiêu chuẩn : " Không quỳ gối khóc ỉ ôi trước cửa nhà khi bạn gái giận " .

Có khi nào,  Tám ghi vậy, Trai hổng quỳ, mà đổi tư thế sang....nằm biểu tình chụp hình tự sướng rồi quăng lên mạng bày tỏ thành ý không trời ? 

Ôi ! Má ơi ! chết  Em rồi !!!!!!!





Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014

Nếu em có một ngày....

                                                     Viết cho một ngày như mọi ngày ....




Nếu có một ngày em được  sống cho riêng em
Em sẽ làm gì đây nhỉ ?
Chẳng biết, vì em chưa từng nghĩ
đến một ngày tự do với những hai mươi bốn giờ.

Đứa dở hơi trong em bảo rằng sẽ kéo nắng ra khỏi giấc mơ
hai đứa sẽ thù thì chơi trò đối bóng
Trên cao trời biếc xanh lồng lộng
Dưới đất, vạt cỏ hai đứa nằm, hằn dấu bấu bàn tay

Con đàn bà chua ngoắt nơi em nó đòi được  một lần say
ngửa mặt lên trời gọi to tên người nó thương, nó nhớ 
rồi miệt mài từng nét chì dọc ngang vẽ ánh nhìn cắc cớ
buổi đầu yêu
yêu đến rát cả chiều...

Thút thít bó gối ngồi đứa con gái nhỏ năm nào gầy quắc buồn thiu
nó chẳng ước chi ngoài một lần được  khóc lên thành tiếng
lấy nước mắt tô son khoe nụ cười lúng liếng
gục vào lòng gã khờ
thèm nhõng nhẽo, dỗi hờn, để được  nghe gã bảo : " Nín đi  "...

, một ngày của riêng em, em biết phải làm gì ?
chẳng lẽ cứ xòe tay, lẩn thẩn níu từng giờ vụt qua nơi bậu cửa ?
Chợt giật mình, cất vội ý nghĩ vẩn vơ, em chẳng cần chi nữa
lúi húi soi gương , nhổ tóc bạc cho mình

Sáng thứ bảy, con ngõ nhỏ lặng thinh
Mụ tim già nua, bắt chước  trẻ con thỏ thẻ mơ mùi thơm kẹo ngọt  ....







Thứ Tư, 12 tháng 3, 2014

Lãng ( 5 )


Viết cho chẳng biết gọi là gì



Mùa về nghiêng mái phố xanh xao 
con nắng buồn tênh ngủ quên nơi bậu cửa
đêm níu ngày tan - ở lại thêm chút nữa 
Ngày ơi !

Ngõ dửng dưng lặng câm mặc cái nhớ rối bời 
người chẳng còn sang nhặt dấu chân để lại
đèn hắt bóng phủ mùi rêu ngai ngái 
Gọi : - Người ơi !

Con dế rúc trong khe đánh tiếng vẽ vời 
Lời tỉ tê riêng mình ngập ngừng vân vê vạt cỏ
câu hát diêu bông treo hững hờ trước gió 
Bạn lòng ơi !

Em chẳng giống phố, chẳng phải đêm, cũng chẳng muốn như con dế kia khản cổ ru hời 
vẽ bóng người xa bằng hương cà phê đắng ngắt
không dám nói nữa lời thương sợ mai kia bao niềm tin em chiu chắt
cạn cả rồi em lấy gì nương náu 
Anh ơi !

Và thế rồi...

Mùa qua phố sẽ vẫn lững lờ trôi
Ngõ vẫn xanh mảng rêu đời bàng bạc
Con dế ngu ngơ vẫn à ơi câu hát
Em vẫn một mình ủ chén thơ gầy tựa cửa rạc rời say .

Ngoài hiên, 
Ngày đổ bóng ngày ...



Thứ Tư, 5 tháng 3, 2014

Tết rơi đầu ngõ

 Tự dưng sáng nay con nhớ....





Chiều vàng  ươm nắng hắt qua tán khế xanh rì trước nhà. Bà ngồi đó, dõi đôi mắt kèm nhem nhìn ra đầu ngõ. Cái ngõ nhỏ xíu với hơn chục mái nhà bé tí mà cả đời bà lớn lên ở đó, bao nhiêu năm rồi vẫn thủng tha thủng thẳng . Chậm chạp. Bà nhớ ông. Mới hồi nào giờ này ông thường hay cùng bà ngồi ở chỗ này, nghe bà than phiền càu nhàu  về đủ thứ chuyện trời ơi. Ông ít nói, chỉ cười. Bà nóng tính bao nhiêu, ông lại trầm mặc bấy nhiêu. Người ta nói ...qui luật bù trừ chi chi ấy.Mới đó thôi, vậy mà ông bỏ bà đi cũng đã gần chục năm rồi. Sao mà mau thế không biết ? Ở cái tuổi sầm sầm chỉ chờ ngày nằm xuống đất, bà chẳng nghĩ gì đến ngày tháng nữa cả. Nhìn đâu cũng thấy chuyện của ngày hôm qua. Lạ thiệt !

Bà lò dò lần cái túi con nơi cạp quần - thói quen cất tiền của cả đời bà - lấy ra cái ví sờn cả mép bé xíu. Bà ới :

- Sáu à ! Ra tao biểu chút coi.

- Dạ ! Gì má ?  Có dáng lụp xụp xiu vẹo  bước ra từ căn buồng tối thui gần ấy. Là Sáu đấy.

- Mày coi đếm dùm tao coi còn được nhiêu  nè. Mai giỗ ba mày, rồi sát tảo mộ nữa, hổng biết mấy đứa trên Sài Gòn chừng nào tụi nó về  vậy cà .

Bà lấy tay quẹt miệng sau câu nói. Hỏi là hỏi, trông là trông thế thôi, chứ năm nào thì cũng mình bà lọ mọ cùng thằng con rễ  cũng đã 70 rồi ,  ở gần đấy xuống Tân Tây thăm ông. Ai bảo con cái đông thì tuổi già nhà cửa rộn ràng vui vẻ. Như bà nè, bảy , tám đứa chứ có ít ỏi gì đâu. Cơ mà , con đứa nào cũng đủ lông đủ cánh , đứa bay lên trời, đứa chui vạt cỏ, tứ tán cả. Thèm một cái đêm 30 ngồi trên tấm ván giữa nhà , nghe tụi nhỏ nó chúc tết râm ran như cái thời xa lơ lắc. Nhớ hồi đó, mỗi lần tết thằng Ba nó về, năm nào cũng mua quả pháo to đùng, treo từ trên nóc nhà dài chấm xuống tận sân, cả xóm xúm nhau xầm xồ chỉ trỏ. Rồi tiếng pháo đùng đùng, chao ôi, pháo nổ to chừng nào nghe lòng cứ lâng lâng chừng ấy. Nổ hết dây thì...bùm, xòe ra cái liễn đỏ ói " Chúc mừng năm mới ". Nghĩ thôi mà tự dưng...nước mắt nó chảy hồi nào hổng hay. Bà thiệt là...

- Cũng được hơn hai trăm đó má.

Sáu nheo nheo mắt tèm hem  nhìn  bà. Khổ, hơn năm mươi tuổi đầu chả biết đến cái hơi đàn ông là thế nào nên nó cứ nghễnh ngãng vậy đó.  Bà kêu chi làm ấy, cứ quanh quẩn trong nhà, đi xa lắm là đến chợ. Vậy thôi mà cũng hết ngày. Vậy thôi mà hơn nửa đời người lục tục chạy ngang ngõ. Nhiều khi bà mắng oan , nó cũng chỉ biết chui vô buồng khóc thút tha thút thít trong ấy .Không biết là may mắn hay xui rủi, để giờ, nhờ nó hổng ai theo, mà mỗi ngày ra vô bà còn có người để nói chuyện. Ờ, mà thường là bà nói , nó nghe, chứ nó có nói câu nào đâu. chỉ cười cười, thỉnh thoảng đệm vào vài câu vô nghĩa . Nó mà khôn lanh như mấy đứa kia, chắc căn nhà này lạnh, lạnh lắm. Chắc chỉ còn bà sáng sáng ra trước ngõ đợi ngày qua, tối tối vô nhà nhìn ông ngồi trên bàn thờ ngó bà cười. Nụ cười hiền, hiền lắm. Nụ cười mà đến khi ông mất đi rồi, bà mới thấy khoảng trống quá lớn ông để lại xung quanh bà. Sơ sẩy là lọt tỏm xuống cái nỗi đau không thấy đáy.

Bà vuốt vuốt mớ tiền trong tay, tự dưng  nghèn nghẹn. Tiền của tụi nhỏ nó cho đó. Chắc cũng cách đây hơn mấy tháng rồi. Bà nhín nhút, dè sẻn lắm giờ chỉ còn chừng này. Sáng sáng hai mẹ con chả dám ăn chi, chỉ mua gói xôi bé tí sẻ đôi, tính toán chợ búa sao chỉ 20.000 đồng một ngày. Ăn nhiều quá lấy gì mà ăn ? Tiền con nó làm cực khổ lắm mới gởi cho bà được vài trăm mỗi tháng. Đã thế, tháng nó nhớ, tháng nó quên. Có khi, cả 3 tháng trời tụi nó chả gởi đồng nào, cũng hổng đứa nào điện thoại hỏi bà còn tiền không. Đã thế ở quê, đám chi mà đám lắm thế. Nay đám giỗ, mốt đám ma, bữa kia đám cưới... Toàn chỗ phải quấy không đi không đặng. Thiệt là... Hồi xưa, tính toán làm ăn nuôi gần cả chục  đứa con, ẳm tụi nhỏ chạy loạn suốt mà thấy...nhẹ bưng, không nghèn nghẹn tủi thân như bây giờ. Bà nhớ hồi con Út nó đi học xa, mỗi tháng gởi tiền cho nó bà chả quên ngày nào. Lắm hôm chợ ế, bị đám thuế vụ nó rượt hoài có bán buôn được gì đâu, đến ngày gởi tiền cho con, lòng bà như lửa đốt. Trưa nắng như cạo da đầu cũng ráng lếch ngồi chực trước  hiên nhà mụ cho vay tiền góp đợi mụ  ngủ dậy xin vay tiền gởi cho nó. Lúc thằng Hai chạy nhảy thế nào đến gãy cả hai cái răng cửa, mà nó mới xin được  chỗ dạy, sợ con xấu, sợ con mắc cỡ không dám đứng lớp, mà tiền thì...một đồng trong nhà cũng không có. Gia tài có bộ ván gõ để ngồi, bà cũng gọi người bán nốt.... Ôi, những cái nhớ cõng nhau về chen ngang mắt bà, làm nó nhòa nhòa, rưng rức. Ở đời dẫu biết  nước mắt chẳng bao giờ chảy ngược, dẫu biết cha mẹ nuôi con có kể chi ngày tháng, con nuôi cha mẹ đếm tháng đếm năm, bà biết, biết hết chớ... Biết mà vẫn thấy chút hờn, chút tủi khi có lần lên nhà con ở Sài Gòn, nhìn nó năn nỉ thằng cu lớn tồng ngồng  ăn cái đùi gà mặc cho thằng cu lắc đầu quầy quậy, rồi hất đổ mà....ước chi  bà có để cho  con Sáu  nó ăn. Biết thế  vẫn chợt ngậm ngùi khi nhìn căn nhà 3, 4 tầng lầu khang trang của tụi nhỏ rồi  nhớ cảnh nhà ở quê mỗi lần trời mưa , bà với con Sáu  cứ lúi húi kiếm thau hứng nước mưa dột  khắp nhà. Mấy lần bà chai mặt hỏi tụi nhỏ xin thêm vài trăm mua đỡ tole cũ của người ta về thay mớ tole đã  nát , vậy mà, đứa nào cũng dạ dạ, cười cười... rồi nhẹ nhàng quên. Bà cũng cố quên, thôi không hỏi nữa. 

Bà lọ mọ  thấp nén nhang cho ông, với tay vuốt vuốt cái khung ảnh, miệng thù thì :

- Mai ông về ăn cơm với tui cùng tụi nhỏ nha. Có chi ăn nấy nha ông già. Rồi coi khi nào nhà cửa dưới ấy xong, ông nhớ về đón tui đi với nghen.Bộ ông hổng nhớ tui à ?

Ông cười cười nhìn bà, chồm râu bạc như run run khe khẽ. Bà cũng cười như mếu, lấy vạt áo chậm chậm lau đôi mắt mờ đục, đỏ hoe. Ờ, mai ông về, bà chơi sang một bữa, mai bà sẽ mua con cá lóc kho tiêu - hồi đó bà kho món này ông ăn cơm cả nồi cũng hết nữa mà. Mua mớ tép nấu bát canh ông thích. Mua cả trái măng cụt ông mê nữa chứ. Bà lẩm nhẩm tính toan với niềm vui khi nghĩ về ông của mình. Con người ta, có chút niềm vui khi nghĩ đến ai đó ở đời cũng đã gọi là hạnh phúc. Bà móm mém cười, nụ cười buồn buồn vương ngang ngõ .


Trời tờ mờ sáng. Con ngõ nhỏ vn nằm yên trầm mặc. Cái không khí se se lạnh vấn vít từng nếp lá xanh rì. Bà dậy sớm, thói quen từ hồi còn đi bán vẫn thế. Cả đêm cứ lâm râm trở mình, cứ thấy nôn nôn nao nao, lo lo làm sao đó. Tuổi già nó làm người ta lo nghĩ nhiều hơn, lo cả ngày chưa đủ, còn ôm mớ lo lắng ấy vào trong giấc ngủ chập chờn. Nhớ hồi ông còn bên bà, sáng nào dậy sớm, bà cũng nằm kể ông nghe chuyện tụi nhỏ, chuyện cái thời xưa ông đào hoa thế nào, chuyện bà đi đánh ghen ra sao... bà kể chuyện gì ông cũng nằm nghe, lâu lâu ờ ờ vài tiếng ghi nhận, thỉnh thoảng thấy ông thin thít, bà khều ông hỏi sao chẳng trả lời thì ...ông bảo đang nhớ phụ bà... Ờ, cái ông già đó, chẳng được gì, chỉ mỗi tội bà nói chi cũng chẳng cãi. Thiệt là, người đâu mà khó ưa, đến khi bỏ bà đi rồi mà cũng bắt bà nhớ đến thế này....

Sáu loay hoay phụ bà dọn cúng. Cũng chẳng có gì nhiều, nhưng toàn là món ông thích. Mùi nhang thơm trầm trầm quyện lên gương mặt phảng phất âu yếm của ông. Bà nhìn ông  với muôn lời nhắn gởi.  Hơn 9 giờ rồi. Vẫn chưa thấy đứa nào về. Bà lần ra ngồi trên cái ghế đá trước  sân , nhìn ra đường, ngóng tiếng xe lạ, trông cái dáng quen... 


Bà nheo nheo con mắt mờ đục . Nắng tí tách vung vẩy liếm mình qua hiên cửa. Cái mùi nắng tết sao mà cay cay nồng nồng đến thế này. Sao mà ....nghẹn đến thế này...

Bà vẫn lặng yên . Con Sáu co chân ngồi cạnh bà cũng chẳng biết nói gì. Cả hai nín thinh mặc cho những ý nghĩ xô ngã nhau trong cái đầu mụ mị .... 

Hình như , có cái tết nào vừa rơi đầu ngõ sáng nay....