Chủ Nhật, 20 tháng 12, 2015

Mình yêu nhau, anh nghen !



Sáng nay trong veo nắng
Gió thơm mùi đông rồi
Nhanh lên anh ! Anh ơi !
Nắm tay em xuống phố.

Này áo len xanh đỏ
Này mắt nheo rối bời
Tóc xanh lưng chừng ngõ
Ngan ngát mùa yêu rơi.

Đầu cành đông dợm chín
Nhón tay vẽ lên ngày
Nụ cười ron rén nở
Đất trời nghiêng nghiêng say

Rộn ràng vòng xe hát
Xôn xao ngõ nắng ngời
Chuông giáo đường hòa nhịp
Nhanh lên ! Anh ! Anh ơi !

Giòn tan câu thương nhớ
Chiếc hôn treo dốc đời
Tím màu hoa mắc cỡ
Yêu mất rồi, Anh ơi !



........................................


Một ngày chủ nhật thật bình yên. Lòng vui vui ghê. Khoe ảnh mấy con lu nhà Tám . Tụi nó dễ cưng hơn Tám nhiều. Hì hì 


đây là em Sữa. 

Tin cùng em Sữa và anh Milu









Thứ Ba, 15 tháng 12, 2015

ĐÔNG VỤN






Sài Gòn đông. Có cái lạnh vừa đủ cho những nỗi nhớ không tên len lỏi trên từng ngón tay tìm nhau sẻ san chút ấm. Tôi mân mê những ngón tay mình. Trống tênh. Buồn vui chỉ là cơn gió ngoài thềm cửa. Tôi không biết uống rượu. Nhưng lại thả người vào cái cay cay xé dạ đó, để nghe từng câu hát, thong thả thôi, chầm chậm thôi, tỉ tê trong buổi chiều đông ngấp nghé.

"Ngồi lại nhấρ chén sɑу
Lắng trong lòng mình những đắng cɑу
Ngàу dài thấm thoắt rơi
Muốn quên đi những ρhận bèo trôi "(*)

Như một cái chớp mắt. Mấy mươi năm vụt qua chẳng để lại gì ngoài mớ kỷ niệm nhoẹt nhòe trong ký ức, cùng những nỗi niềm hằn trên đôi mắt không còn trong veo nữa. Nụ cười thôi không hồn nhiên. Trái tim thôi không còn cất tiếng hát trong trẻo với đời. Tôi biết mai này tôi sẽ dửng dưng, sẽ quen, sẽ thôi rưng rức lòng khi vô tình qua lối cũ. Ừ ! Đàn bà mà. Không là trăng sao, cũng xin nguyện mình làm cỏ. Rạp dưới chân nguời, hỏi cỏ có đau không ? Đau chứ ! Nhưng rồi sẽ quen. Rồi ngày mai, những vết bầm dập trên thân cỏ mỏng chỉ còn là những dấu hằn mờ nhạt. Cỏ vẫn sống. Vẫn cứ ngăn ngắt xanh kể cho đời nghe những câu chuyện cỏn con của cỏ. Về những dấu chân qua chưa kịp cũ đã không còn...

" Ngọc ngà cũng mấу ρhen...
Lấm trong bùn hoài cũng thấу quen
Ngồi buồn ngó gót sen
Ƭrách sɑo cõi đời nàу đỏ đen..."(*)

Tôi cười. Cái cuời khẩy nhẹ tênh theo câu hát. Không buồn vui gì nữa. Yêu ? Tôi từng yêu. Yêu đến cạn cùng. Giờ nhìn lại, chỉ thấy một màu thời gian bàng bạc. Tôi cứ một mình lặng lẽ đi trên con đường tôi đã chọn. Đường thì hun hút, đích đến mịt mờ. Có lúc mỏi mệt quá, tôi vịn vào những cái " na ná tình yêu ". Như người lữ khách rả người trên sa mạc mà hoa mắt thấy màu xanh ốc đảo. Tôi khóc. Khóc khi nhận ra mọi thứ là ảo tưởng. Làm gì có bàn tay nào đợi tôi cuối con đường ? Làm gì có thềm nhà đầy trăng cho tôi tựa vai người để thấy mình được tựa nương che chở ? Chỉ là tôi đang mơ. Tôi tự mơ về ô cửa nhỏ dõi nhìn ra ruộng phía xa xa. Có cánh cò, có màu vàng hoa điên điển cuối mùa, có bát canh chùm ngót xanh rì trong bữa cơm vội vã... Giấc mơ nào rồi cũng tan. Một tôi ngồi giữa mông mênh tình đời mà nghêu ngao câu hát

" Chờ người nơi ấу...
Ѵề đâу mɑng theo dấu уêu
Chở che cho nhɑu, những đêm lạnh lùng
Chờ người đâu thấу...
Người còn hoài xɑ cách xɑ...
Một mình trong đêm lắng nghe gió... thɑn.
Ѵì lời ɑi hứɑ
Một ngàу dìu em bước đi...
Ƭtìm νề nơi xɑ ρhút giâу уên bình
Đầu non cuối gió....
Người còn là mâу νiễn du
Để lại đằng sɑu
tiếng ɑi thở dài ... "(*)

Ừ. Chờ vậy thôi. Một mình chờ vậy thôi. Có một ai đó để nghĩ đến mà chờ đợi. 5 năm. 10 năm... hay hơn nữa. Nhắm mắt lại. Tóc đã bạc rồi. Giấc mơ xưa không còn nữa. Biết đâu khi ấy, tôi lại mỉm cười nhìn đời lúp xúp chạy ngang thềm cửa. Một nụ cười già nua đầy vị tha . Vị tha cho người. Vị tha cho mình. Vị tha cho những lỗi lầm cũ nát. Ừ ! Già hết cả rồi. Còn gì mà không tha thứ cho nhau được để buông tay về với đất. Và khi ấy,được nhìn đôi mắt đục mờ của nhau, được cầm đôi bàn tay nhăn nheo run rẩy tiễn nhau một đoạn... biết đâu, cái ngày xưa ngỡ chết lâu rồi lại vỡ òa trong tim muộn màng buôn buốt.

Tôi soi mình trong gương. Tôi cười. Tôi khóc. Tôi say mình tôi. Tôi viết cho tôi. Cho riêng tôi thôi. Những ký tự lọc cọc loảng xoảng vỡ. Tôi hát. Câu hát buồn tênh dửng dưng vắt vào đông lành lạnh.

"Ngọc ngà cũng mấу ρhen...
Lấm trong bùn hoài... cũng thấу quen
Ngồi buồn ngó gót sen
Ƭrách sɑo cõi đời nàу đỏ đen... "

Trách chi đời đỏ đen tôi ơi !!!




............................................................................................................

(*) lời bài hát Chờ Người Nơi Ấy của Nhạc sĩ Huy Tuấn.


Thứ Hai, 7 tháng 12, 2015

Tâm sự của Ú

Em đang rao bán cái ghế em đang ngồi có giá bằng tiền ly cà phê em đang uống. Anh nào thương tình thì đến mua, giả tiền cho chủ quán, rồi ôm ghế về nhà. Lưu ý : Ra khỏi cửa được hay không là chuyện của mấy anh cùng anh bảo vệ nhá. Hé hé 



Giang hồ xúi dại con điên thị xã Gồng - Co ( là em xinh tươi chính chủ đó các chế ạ ) rằng : Là con gái được quyền điệu. Em tin các chế ạ. Em đúng là con gái thật 100% của hơn 10 năm về trước, chứ giờ thì em thăng chức lâu rồi. Tổng quản mama vi diệu đấy ạ.


Dài dòng chút xíu để các chế thấy em có chức sắc tí mà kiêng dè có ném đá em, thì nhớ lựa cục nào bự cỡ.... size bưởi 6 roi mà ném cho... gãy lưng xụi tay các chế luôn đi nhá !


Em từ ngày nghe theo tiếng gọi dụ dỗ của Ngày thế giới mua sắm online, phần vì tình yêu chó cắn mèo quào của em xa quá bắn đại bác không tới, nên em buồn em đi lang thang trên mạng ... internet. Chao ôi, áo chi mà đẹp, váy chi mà sặc sỡ, giày dép đủ kiểu bao la, hoa tai tòng teng có bao nhiêu màu trung hết... Em choáng ngợp. Em say mê. Em nhè cái tài khoản toàn số 999 đẹp lung linh của em mà vi vu quọt quẹt. Hàng bay về nhà em tới tấp. Ngày nào cũng có anh bưu tá body 3 múi rưỡi toe toét mang bưu kiện đè 12g trưa đến nhà em bấm chuông inh ỏi, chó sủa rân trời chào đón. Cả xóm rần rần ló đầu ra nghe ngóng, rồi rầm rì nhỏ to bảo em câu được anh ngoại kiều đẹp trai như Jang Dong Gun gởi đồ về cho xài không hết mang ra bỏ sỉ ngoài Thương xá Đại Quang Minh á. Ôi ! Em ngỡ em là Phạm Băng Keo, thấy xung quanh em toàn Lý Cô Hồn, em cứ thế phát huy sở trường thụt két. Em đáng nể thật ! 

Trưa nay, nhân kỷ niệm một ngày buồn bực không ngủ, em sao kê ngân khố. Ối ! Môt list dài dằng dặc còn hơn Thất Trảm Sớ của cụ Chu thưở trước. Trong vòng 1 tháng, con số mua sắm linh tinh không duới 6 số 0. Ui cha mẹ ui. May quá không có bugi để teo, chỉ nghe ruột già quặn lên từng hồi rấm rức. Chả nhẽ em lại ngửa mặt lên trời mà thốt :
" Ôi ! đau đớn thay phận đàn bà 
Mua với chả sắm thế là... chết thôi ! "  Hic hic.

Thôi, em xin từ giã các chế đã dụ dỗ trái tim mong manh đầy nghiện ngập của em. Trót dại thiên nhiên rồi nên giờ đành khôn nhân tạo trong vòng 1 phút  vậy. 60 giây thôi là đủ thay đối số phận tài khoản em trong tương lai á chứ.

Em lò dò hủy hết các trang mua sắm online mà em rình rập theo dõi cả tháng nay. Em xin thề với lòng mình không bao giờ canh me ai hết ngoài cái cha người iu không bao giờ cưới xấu hái của em để... chém đứt .... râu ảnh. Ai bảo ảnh xa em quá chi cho em sinh lòng đạo tặc mà .... hao tài tốn của em chứ ! Hứ !

Kính thư : Anh nào hay nói thương em tha thiết thì có ngon mà nhào vô mà giả nợ mua sắm online dùm em đi nhá. Trả xong nợ, em tình nguyện nâng ví sửa túi , nhiệt tình giữ dùm mật khẩu tài khoản ngân hàng, cật lực mua sắm hộ các anh thiệt nhiều nhá. 
Xin vui lòng liên hệ điện thoại số 0900. 12. 0Thấy. 00Có . Gặp Tám Ú Thị Ì nha. 
À, mà quên, điện thoại em mới bị cắt cách đây 1 giây. 
Lý do : vì chưa thanh toán cước. hic hic