Thứ Ba, 20 tháng 8, 2013

Mụ Hoa ( hết )




Mụ ngồi thụp xuống dưới hiên chòi, lưng tựa vào cây cột khẳng khiu được dựng tạm, mắt dõi ra đầu ngõ. Cả một khu trọ ánh lên heo hắt trong nắng chợt lao xao bởi tiếng chân người. Giờ này tan ca rồi. từng tốp công nhân ùa về sau một ngày lao động. Tiếng cười tiếng nói xôn xao. Mụ nhìn từng cặp vợ chồng đèo nhau trên xe , tay ôm cà-men, líu lo, rồi nghe lòng đắng ngắt. Tự dưng mụ nhớ ngày xưa.  Nhớ cái ngày mụ khoe với Lão mụ có bầu. Lão mừng chảy cả nước mắt, rồi Lão lúp xúp đội áo mưa đi mua cho mụ phần gà ác tiềm ăn cho bổ.  Lâu lắm rồi, không còn ai quan tâm mụ như thế. Mới năm rồi nè, Lão Sơn trúng số độc đắc. Cả khu trọ xôn xao khi Lão quay về thăm. Thằng chồng mụ vừa nghe hơi, đã giục mụ sao không lăn xả vào kiếm chút đỉnh để hai đứa còn có cái xài. Mụ chưa kịp xắn quần bò qua,  Lão đã ghé  chòi  mụ dựng tạm nơi góc rừng phòng hộ này. Thằng nhãi lũi đi mất, nó để cho mụ có không gian moi tiền của Lão. Mụ định sẽ đóng bộ mặt ăn năn, than nghèo kể khổ cho Lão nghĩ tình xưa, dù gì mụ cũng là mẹ của hai đứa con Lão mà. Mụ biết Lão thương con lắm. Thậm chí mụ còn thoáng nghĩ nếu Lão không chịu xì tiền ra, mụ sẽ giành  nuôi con với Lão. Bao toan tính tủn mủn hình thành trong cái đầu đang mụ đi vì tiền của mụ.

Mụ không ngờ, mụ chưa kịp nói gì, Lão vừa dừng xe, đã ngó quanh chòi của mụ, mặt hoang mang : 

- Sao bà ở đây ? Rồi mưa gió tạt làm sao vợ chồng bà ngủ ?

Mụ định nói nhiều lắm, nhưng không hiểu sao miệng mụ cứng đờ ra, chỉ kịp thả một nụ cười méo xệch.  Mụ làm gì có tiền trả tiền phòng trọ mà thuê phòng chứ ! Vợ chồng mụ đùm túm nhau ra dãy rừng tràm dọc theo bờ đê phòng hộ, xin mấy cái cây, mấy tấm tole cũ , vài tấm bạc ni - lon cũ ..dựng lên  để có chỗ chui ra chui vào . Điện không, nước không... Mụ chẳng còn nhớ nỗi bao lâu rồi mụ sống chẳng giống người. May mà có người thương đứa nhỏ nên cho tấm ván mỏng cùng manh chiếu, chứ không, chắc mụ cũng kệ, cứ lăn ra mà ngủ. Mụ giương đôi mắt thao láo nhìn Lão. Lão không nhìn mụ, Lão đi vòng quanh chòi, rồi tần ngần đứng ngay cửa, nhìn một vòng căn chòi toang hoang trống hươ trống hoác. Đứa bé nằm co quắp ngủ trên tấm ván. Hồi Lão bỏ đi, nó còn trong bụng mụ . Ngày ấy Lão còn tưởng nó là con của Lão nữa đó chứ. Một cảm xúc nghèn nghẹn khi Lão nhìn thấy nó. Lão quay mặt ra, ngồi bệch xuống vạt cỏ trước chòi, khe khẽ hỏi mụ :

- Sao mà để như vầy hả bà ?   

Mụ nín thinh , mắt len lén nhìn Lão. Mới chưa được bao lâu mà ... Lão khác quá. Không có vẻ gì lượm thượm của một thằng đàn ông bị vợ bỏ. Mụ nhìn cái xe của Lão.  Chẳng thấy gì, Lão đi tay không. Cả  túi quần cũng chẳng thấy căng phồng cái bóp. Mụ hơi lăn tăn nghĩ : Không biết Lão này có cho tiền mình không hén ? Đang loanh quanh với những suy nghĩ không đầu không đuôi , lời Lão cắt ngang suy nghĩ của mụ :

- Hai đứa nhỏ khỏe hết đó bà. Thằng lớn năm nay học lớp hai , thằng nhỏ vừa vô mẫu giáo đó. Lâu quá hổng thấy bà về thăm, tui cũng muốn đưa tụi nhỏ lên thăm bà, mà ...

Lão bỏ lửng lời nói. Mụ ngờ người ra. Ừ hén, mãi lo nghĩ cái vụ tiền , mụ quên béng cả việc hỏi thăm hai đứa nhỏ. Mà biết hỏi gì giờ ? Cả gương mặt tụi nhỏ thế nào, mụ thiệt tình không hình dung ra nỗi. Trong suốt thời gian qua, mụ chưa có một phút nào rảnh rang để nhớ về hai đứa chúng nó. Cái thằng chồng chết tiệt  cùng đứa con loi nhoi này đã lấy hết thời gian của mụ rồi còn đâu .  Mụ im lặng, không nói một lời nào. Vô tình, cái lặng im của mụ lại vẽ nên một gương mặt rất đúng hoàn cảnh, đúng tâm trạng của một người mẹ hối lỗi. Cũng hay. Lão đứng dậy, phủi phủi quần, rồi bảo :

- Thôi, để tui chạy ra Bà Lát mua dây điện với đèn về cho bà, tui kêu người vô câu điện cho bà xài. Hồi nãy tui hỏi câu nhờ bên quán dì Ba  rồi đó . Bà coi thiếu gì nữa thì tui chở bà đi mua.

Mụ mừng lắm. Lâu nay mụ toàn thấp đèn cầy . Bà con xung quanh cứ bảo mụ nguy hiểm lắm. Hôm nọ bà Ba chủ quán cho mụ ít tiền kêu mụ mua dây về câu điện nhờ để xài, . Nhưng xui rủi, mụ định bao con đề hôm đó , biết đâu chiều xổ trúng, mụ có tiền mua cả cái nệm về nằm ...yêu cho sướng. Ai ngờ, tiền đi tong, điện chả có. Thấy mụ vậy, chả ai thèm động lòng cho gì nữa. Nhưng không hiểu sao, ngay lúc này, mụ không cần điện, mụ cần tiền hơn.  Đối với mụ , không có điện cũng chả sao, nhưng không có tiền, mụ lấy gì ăn ? Không e ấp, mụ huỵch toẹt ngay :

- Thui, đi với ông mắc công thằng chồng tui nó ghen. Ông...ông cho tiền thì chút tui kêu nó đi mua cũng được. 

Lão nhìn mụ, nét mặt kìm nén. Một cảm xúc rất lạ. Không là yêu, cũng chẳng là thương. Chỉ tự dưng Lão bỗng thấy nhói lòng quá. Bao giận hờn, bao phủ phàng mụ gây ra cho Lão, trôi sạch đi đâu mất. Lão từng nhủ lòng sẽ không bao giờ tha thứ cho người đàn bà bạc bẽo này. Nhưng giờ đây, nhìn bộ dạng mụ tiều tụy thế, lòng Lão lại thấy ...tội, cứ xót xót như có ai cào ruột cào gan Lão. Con người ta như vậy đó. Đi sai một nước cờ, có khi đến con chốt cũng chẳng còn. Dẫu có muốn quay đầu, cũng chẳng thể, như bát nước hắt đi rồi, có lấy lại được đâu ? Một ngày cũng tình chồng nghĩa vợ, lẽ nào nói dứt là dứt được sao ? Không đay nghiến, cũng chẳng trách hờn, Lão chầm chậm lấy tiền trong túi sau  ra, chẳng đếm, đưa hết cho mụ :

- Bà nói vậy cũng đúng. Thui thì, nhớ câu điện về mà xài. Ráng mà...khỏe . Tui về chuyến  này chắc...không lên đây nữa. Bà...mạnh dõi nghen .

Lão lặng lặng dẫn xe đi, không ngoái đầu nhìn lại. Khuất dần. Mụ thừ người ra. Tay cầm tiền mà sao lòng như vừa vỡ nát cái gì đó. Rưng rức. Ô , kìa ! Tự dưng  nước mắt ứa ra từ đôi mắt ráo hoảnh . Có ai đánh mụ đâu mà sao mụ đau thế này ? Sao Lão không chửi mụ , không sỉ vả vào mặt mụ một câu nào để mụ cong cớn cùng Lão ? Sao Lão cho mụ nhiều tiền  mà không hỏi gì mụ cả ? Bao câu hỏi tại sao đan xen trong cái đầu ngờ nghệch của mụ. Mụ không đủ trí khôn để lý giải mọi thứ. Nhưng mụ thừa bản năng để nghĩ ra một chuyện. Có tiền rồi, phải ăn một bữa cho đã mới được. Đời mà, ăn cho no trước rồi tới đâu thì tới. 

Và như bây giờ nè, cái đói cắt ngang suy nghĩ mênh mông của mụ. Thằng nhãi vẫn chưa về. Trời tối rồi, chả còn thấy nỗi chút le lói nào. Tiếng muỗi vo ve đến rợn. Mụ một tay chống chân, một tay vịn cột đứng dậy. Sinh nở nhiều làm cái lưng mụ đau quá. Mụ lụm khụm đi vào chòi. Chưa được bốn mươi mà người mụ cứ già quắc đi, rũ xuống như manh áo tơi thằng bù nhìn giữa đồng. Mụ chả còn thiết tha gì nữa. Với mụ, trong đầu lúc nào cũng chỉ có mỗi chữ : tiền . Số tiền Lão cho năm ngoái  , vợ chồng mụ tiêu sạch rồi còn đâu.  Đến cả dây điện mụ chưa kịp câu thì ...nhẵn túi. Quái, trời hành mụ hay sao đó !  Cứ như mụ bao lô con này , chiều nó xổ ra con khác. Đời mạt vận đến thế là cùng. Mụ liếc nhìn thằng bé đang say ngủ. Đói quá, khóc chán rùi nó cũng ngủ. Trong giấc ngủ say, miệng nó còn chem chép, thỉnh thoảng thút thít. Gần ba tuổi rồi mà nó cứ tong teo một nắm. Nhưng không sao, con nhà nghèo được cái dễ nuôi. Trời thương hay sao ấy. Cứ lẫm chẫm, thả rong cả ngày, chả thấy bịnh hoạn chi cả, lầm lũi mà lớn. Mụ bật diêm quẹt, thắp cây nến, tấn lại mấy góc mùng cho muỗi khỏi vào. Rồi mụ đi ra khỏi chòi. Phải tìm thằng chồng về mới được. Giờ này nó ở bàn bi da đầu ngõ chứ không đâu hết. Mụ ì ạch, bước thấp bước cao. Mò mẫm . Bóng tối đang sà xuống, quấn rít.... 






Nó đang cùng   thằng con chơi trò  kéo tay nhau. Còn sớm nên nó chỉ khóa cổng rào,  hai mẹ con ra sân ngồi cho mát. Cái gió ngoại thành không ngột ngạt như hồi nó còn trong khu trung tâm. Mát dìu dịu. Mảnh sân bé xíu thôi nhưng là cả một khoảng trời riêng của hai mẹ con nó. Thằng con nó mê gà lắm. Nó có nuôi 2 con gà tre bé tí, để gáy ò e í e. Thế mà thằng con nó cả ngày lân la ngoài cái chuồng gà nho nhỏ ở góc sân. Giờ này, mấy con gà cũng đã vào chuồng, gật gù. Con Lu nằm yên dưới chân nó, thỉnh thoảng nghe động thì nhảy chồm lên,  lao ào ra cổng, sủa  inh ỏi. Cuộc sống của nó cứ bình lặng như thế mà trôi. Êm đềm quá đi chứ ! 

Thằng con nó cười giòn rụm. Nghe  sướng cả ruột. Nó cũng cười theo. Khoảng sân vang vang tiếng cười của mẹ con nó. Chợt, nó ngưng lại. Hình như có tiếng xôn xao hướng khu nhà trọ. Thằng con nó cũng nghe thấy. Nó vội chạy ra cổng , ngó ra đường. Trời ạ ! Lửa bốc cháy ngùn ngụt hướng chòi mụ Hoa. Không kịp suy nghĩ, nó mở cổng chạy ào ra, thằng con lúp xúp chạy theo sau.

Ngọn lửa ngùn ngụt cháy. Mọi người đổ ra, kẻ xô , người chậu. Có người  lôi cả một cái đường ống to đùng  tưới thẳng vào cái chòi. Có tiếng con nít khóc. Ôi ! Trời ơi ! Thằng nhỏ. Nó thất thần. Thằng nhỏ nó ở trong đó. Không ai bảo ai, Ông Ba chủ quán hốt hoảng, chỉ kịp trùm cái mền ai đó quăng cho , rồi lao băng vào đám cháy. Mọi người xôn xao. Nó run bắn cả người. Thằng con đứng cạnh bấu chặt lấy tay nó. Thấp thỏm chờ đợi. Và trời ơi ! Nhìn kìa ! Thằng bé như ngọn đuốc sống trên tay ông Ba. Chỉ toàn lửa là lửa bao lấy nó. Hừng hực như ăn tươi nuốt sống . Ông vừa ẳm nó lao ra được sát mép mương, vội quẳng nó xuống mương. Rồi ông cũng lao theo. Ông có kịp suy nghĩ gì đâu. Chỉ muốn dập tắt lửa trên người của nó. Mọi người xúm nhau  chạy xách nước mang ra rửa cho thằng bé.Nước dội tới đâu, từng mảng da phồng rộp lên, rồi nhão nhoẹt đi. thắng bé thét lên, giẫy giụa cùng cực. Tiếng thét của nó xé lòng bất cứ ai ở đó, rồi oặc người lả đi trên tay ông Ba.  Nó vội chạy về nhà, lấy ít tiền, dẫn xe ra, bảo thằng con trông nhà. Thằng con théc léc làm theo, sợ xanh mặt, không dám hỏi nó một tiếng. Nó lạc giọng : 

- Chú Ba ẳm nó, con chở vào cấp cưú  liền đi chú.

- Mẹ nó chưa về, có gì sao đây ? 

Tiếng ai đó nói mà nó cũng không còn đủ bình tĩnh để biết là ai.  Nó gắt:

- Biết mẹ nó đâu mà đợi . Chết nó bây giờ. Đừng quấn khăn, hồi lên bịnh viện tháo ra đau lắm.

Nó vừa dứt lời, thì có ai đó nói , giọng mừng rỡ :

- Kìa , mẹ nó về kìa. 

Nó nhìn theo hướng tay chỉ. Cái bóng loắt choắt lao nhao trên đường. Mụ Hoa đã về. Từ xa, mụ đã trông thấy khói mù mịt, cuồn cuộn bốc cao . Mụ đã linh tính chuyện chẳng lành. Giờ thấy mọi người nháo nhác nhìn về hướng mụ, mụ lờ mờ đoán ra được  chuyện gì . Ôi trời ơi ! Tim mụ đập liên hồi. Mụ quíu cả chân, đi như chạy. Quên cả cái bụng lặc lè. Thôi rồi , cái chòi của mụ còn đâu. Trời ơi ! Sao lại thế này ? Không ! Tiền của mụ .  Một triệu đồng cơ đấy ! Mụ mới lạy lục người ta để mượn phòng hờ tới ngày sinh . Mụ bỏ trong cái gối chỗ ngủ. Nó còn không ? Chết mụ rồi ! Mụ lao lao vào chòi. Mụ không thấy nóng, không thấy ngợp, không thấy cả thằng con mụ đang gào thét đau đớn. Mụ cứ lao vào. Phải kiếm tiền của mụ thôi. Mụ chưa kịp xài mà. Mụ chưa kịp ăn gì hết mà ! Mụ nhào đi. Vất vả lắm người ta mới giữ mụ lại được. Mụ chả nghe thấy ai nói gì cả. Mụ quỳ bệch xuống đất, hai tay cứ quơ vào không trung, miệng cứ gào lên khản cổ  : 

- Tiền tui ! Tiền tui mất rồi ! Tiền tui đâu rồi !!!!

Ông Ba nóng cả mặt, hét :

- Mẹ mày. Con mày cháy đen thui như vầy, không lo mà đưa đó đi bệnh viện. Mày ngồi đó mà kêu tiền. Kêu thằng chồng mày về coi.

Thấy mụ không nói gì, mặt vô hồn .   Nó hiểu, thôi, trông mong gì vào loại mẹ như thế. Nó giục:

- Kệ bả đi. Chú leo lên con chở đi lẹ lẹ coi.

Ông Ba vừa dạng chân leo lên xe, thì mụ Hoa đột nhiên như con chó điên chồm lên gào thét. 

- Không ! Tao không cho đi ! Đi lấy tiền đâu mà trả ! Tao không cho mang nó đi ! Tụi bây bỏ nó xuống!

Mụ bật dậy, lao theo ông Ba. Tay mụ chộp lấy cánh tay yếu ớt của thằng bé kéo mạnh về phía mình. Lớp da bỏng rợp tuột ra, lộ cả mảng thịt đỏ tái . Nhầy nhụa. Thằng bé hét thất thanh. Ngất lịm. Ông Ba hoảng hồn la lên.

- Mày làm gì vậy ? Chết nó ! Mày buông ra không ?

Mọi người kéo mụ lại. Nhưng không ai dám mạnh tay quá vì mụ giẫy rất hăng. Và càng mạnh tay, mụ càng riết chặt đứa bé hơn. Họ vừa  sợ làm mụ động thai , vừa sợ mụ chà xát đứa nhỏ nữa thì khổ. Nhưng trời ơi ! Nhìn cả cánh tay , rồi cả cái chân thằng bé lồ lộ, những mảng da bấy nhầy thỏng thểu, nhìn thằng bé ngất lên ngất xuống vì những đau đớn khi giằng co, như ai đó đang đâm vào tim nó. Nó không dằn nổi, giận run người. Nó dựng chống xe, lao vào mụ, tát thẳng tay vào cái mặt ngu muội , u mê của mụ. Nó chưa từng đánh ai bao giờ. Cũng chưa từng to tiếng với ai ở khu này. Thế mà giờ nó đánh, đánh một bà bầu sắp sinh  nữa đó.  Nó tát túi bụi vào mặt mụ, vừa tát, vừa khóc, vừa gào lên, giọng lạc đi  :

- Mẹ mày. Nó là con mày đó. Mày không cứu thì để người khác cứu. Mày có còn là người không ? Mẹ như mày, đi chết mẹ cho rồi đi !

Mụ như sực tỉnh. Không chồm theo nữa. Mụ ngồi phịch xuống. Vô hồn. Run người, nó quay lại xe. Nó không còn tâm trí đâu quan tâm tới cái đầu điên dại của mụ nghĩ gì . Ông Ba líu ríu  leo lên xe. Nó lao đi.

Mụ ngồi đấy, lảm nhảm , vừa gào, vừa khóc :

- Đừng đưa nó đi. Chết thì để ở nhà mà chết. Tao hổng có tiền trả cho tụi bây đâu. Làm đéo gì có tiền mà trả. Tiền đẻ tao nó cũng cháy hết rồi. Tụi bây cứu nó làm gì để nó báo tao. Đồ khốn nạn ! Ông Trời ơi !!!!!

Mụ vừa kêu trời, vừa đập đầu xuống đất gào thét. Đám cháy vẫn đang um khói, nhưng không còn lửa ngọn nữa. May là chòi mụ biệt lập với mọi người, lại  chẳng có gì , không thì lan cả xóm cũng nên. Mọi người lục tục ai nấy ôm xô, chậu về nhà mình, bán tán xôn xao. Ai đi ngang  mụ , cũng lắc đầu ái ngại.  Bà chủ quán thấy tội, bảo : 

- Mày coi kêu thằng chồng về rồi hai đứa vô viện coi con bây nó sao. Chứ giờ mày ngồi đây rủa xả làm gì ? Có gì thì tụi tao, bà con ở đây, người hùn chút lo cho. Mày kêu nó về  đi !

Bà nói gì nói, mụ chỉ ngồi lặng im. Mặt mụ thõng xuống, trông như cái xác sống. Mụ không còn nghe thấy gì cả. Không còn biết cái gì đang diễn ra với mụ. Trong đầu mụ, hiện lên  hình ảnh cây đèn cầy mụ thắp ban nãy trước khi ra khỏi chòi le lói. Là mụ. Chính tay mụ đã đốt cháy tất cả. Cả cái chòi toang hoang này, cả thằng con tong teo, quặt quẹo, cả cái mái ấm năm xưa nữa ... Cháy ! Cháy hết cả rồi. Cháy sạch  cả rồi !  Kìa ! Lửa không kìa ! Có gì đâu ! Lửa thôi mà ! Cháy đi ! Cháy hết đi ! Cháy luôn cả bà chúng mày ngồi đây đi nè ! 

Mụ bật cười. Tiếng cười rờn rợn trộn lẫn nước mắt tạo ra thứ âm thanh quái thai, sởn cả gai óc. Bà Ba thấy sờ  sợ, vội đứng dậy, đi thẳng vào trong nhà, đóng cổng lại.

Mụ vẫn ngồi đó. Một mình. Tay bâng quơ ôm cái bụng thè lè. Sau lưng mụ, khói vẫn nghi ngút. Cả màn đêm sặc mùi cao su khét lẹt. Đi thôi. Mụ phải đi tìm chồng thôi. Tìm cái thằng mụ gọi là chồng đó. 

Mụ ì ạch đứng dậy. Khấp khểnh. Lần mò đi vào màn đêm thăm thẳm. 

Ngoài kia , ánh đèn lấp lóa. Xa xa, tiếng xe cộ cày nát mặt đường. Nhưn nhức xót ...












Thứ Bảy, 17 tháng 8, 2013

Mụ Hoa ( 1 )




Cái nắng hanh hanh , vàng vọt rớt ngoài cửa quán. Mụ Hoa ngồi đó, ngáp một cái rõ to, chẳng buồn lấy tay che miệng. Cái thằng chồng phải gió của mụ chả hiểu làm sao tới giờ vẫn chưa về. Hắn biết mụ đợi mà. Hắn  không về, mụ làm quái gì có tiền mà đi ăn. Trong đầu mụ thoáng mùi thơm phưng phức của xe hủ tiếu trước ngõ. Rõ thèm. Mụ uể oải đứng dậy, lúp xúp ôm cái bụng bầu vượt mặt  đi về phía chòi của mụ - cách quán cũng không xa lắm.  Nhìn dáng mụ xiêu vẹo , bà chủ quán nhìn theo lắc đầu, buộc miệng thở dài :

- Đàn bà mà thế, hết đời rồi.

Nó cười cười, không nói gì. Cả cái khu trọ tồi tàn này, ai chẳng biết mụ Hoa. Mỗi khi nghe tới tên mụ, ai cũng lắc đầu, kèm theo nụ cười đầy ý nghĩa. Mụ tuổi Thìn , lớn hơn nó 2 tuổi, đáng ra phải bay cao lắm cơ, nhưng chả hiểu sao, trời xanh không thấy bóng mụ, chỉ có con mương đen sì trước khu trọ là mụ hay...bay xuống ấy vùng vẫy, la chí chóe mỗi khi bị thằng chồng nhãi ranh xô mụ xuống . Nó hay gọi chồng mụ bằng thằng con nít. Đơn giản thôi, ngày mụ Hoa bỏ lão Sơn đi theo thằng nhãi này, hắn mới vừa nhón nhén mười lăm, mười sáu tuổi chi ấy. Mụ lấy chồng sớm một chút, có lẽ đẻ ra được thằng ấy cũng nên. Nó cứ hay nghĩ về cái lý do để mụ Hoa bỏ lão Sơn , một người rất hiền lành, thương mụ và nhất là cả hai có được 2 mặt con rồi. Nó còn nhớ cái ngày lão Sơn vô tình đi làm về sớm hơn thường lệ, Lão bắt gặp mụ cùng thằng nhãi ấy đang mèo chuột trong căn phòng của vợ chồng lão, cả khu trọ được một bữa huyên náo ra trò. Quái là không có cảnh mụ gục đầu hối lỗi - theo kiểu  nó thường thấy trong phim ảnh . Mụ câng câng cái mặt , nhào nhào lên sỉ vả Lão, bảo Lão hồ đồ. Lão giận quá tát cho mụ một cái - đó là lần đầu tiên và duy nhất nó thấy Lão đánh mụ kể từ khi biết Lão. Sau vụ ấy, Lão bỏ đi đâu mấy ngày không ai biết. Mụ Hoa cũng chẳng đi tìm. Mà hình như, mụ thấy rảnh rang hơn khi không có Lão. Mụ ngang nhiên dẫn thằng ấy về phòng. Có hôm, mụ chọc tức thiên hạ bằng việc đưa nhau ra quán, ngồi tỉ tê đút ăn cho nhau, nhìn ngứa mắt không chịu nỗi. Bà chủ quán ghét quá, nói giỡn giỡn :

- Mày tình cảm cho cố vô nghen, thằng Sơn nó về mày chết với nó đó. Con khóc ở nhà kìa, hổng về lo mà ngồi đây tò te tú tí hả mậy  ?

Mụ cười trơ trẽn. Đôi mắt ti hí liếc thằng nhãi một cách đĩ thỏa.

- Ngồi chơi với trai hổng sướng hơn về nghe con khóc à ! Hì hì

Cả hai cùng cười, cùng cấu véo nhau, mặc cho bao ánh mắt xì xầm bất lực.Đạp đổ lề lối để yêu cơ đấy. Dân Sài Gòn không có thói quen buôn chuyện người . Nó cũng mặc kệ. Chỉ đôi lúc thấy nhớ nhớ cái thưở mà mụ Hoa hay chạy sang nhà  khoe cùng nó mụ mới sắm được chỉ  vàng để dành. Nhìn gương mặt mụ rạng ngời về một tương lai với mái nhà riêng nho nhỏ cho hai vợ chồng, nó thấy ganh tỵ. Chao ôi ! Cái hạnh phúc bình dị ấy nó mơ, mơ nhiều lắm. Nhưng có ai dệt mơ ước chỉ một mình đâu  . Nó nhìn ngôi nhà mênh mông, vắng ngắt, chợt thấy, ước gì được  làm một cuộc hoán đổi , nó gật đầu ngay, không so đo chi với mụ cả. Nó thèm một mâm cơm nóng có vợ, có chồng, có tiếng con bi bô kể chuyện ở trường, thèm cả cái tiếng gọi : " Bà ơi ! nhổ tóc bạc dùm tui coi ! "...  Nhưng, vẫn là những đợi chờ bên mâm cơm nguội ngắt, vẫn là hai mẹ con nó lũi thũi đi về . Mụ Hoa có tất cả những gì mà nó ao ứơc. Vậy mà, trong thoáng chốc , mọi thứ đều bị rũ sạch. Cái ham muốn bản năng của mụ đã đẩy Lão Sơn ra khỏi tổ ấm một thời. Hôm Lão chia  tay mọi người, tay dắt thằng lớn, tay ẳm đứa nhỏ , khăn gói ra đi, nó  ứa nước mắt, chẳng biết nói gì để an ủi Lão.  Còn gì quý hơn một người chồng thật thà, chẳng nề hà việc gì để lo cho vợ, cho con. Mụ Hoa chê Lão không sung như thằng gà chọi kia, không biết cách làm cho mụ thoả mãn. Mụ bô bô cái lý do ấy cho cả làng cùng nghe mà không  hề ngượng miệng. Nó cứ nghĩ chỉ có mấy bà lắm tiền, rửng mỡ, học đòi theo Tây mới vịn vào cái cớ phòng the ấy  , ai ngờ, nó đã lầm. Thời đại nào rồi mà nó vẫn giữ nguyên cái suy nghĩ lạc hậu ấy. Nhìn mụ Hoa nè, người gầy quắc như que tăm, loi nhoi lắm chắc cũng tới ... nách nó là cùng, gương mặt khô quắt như quả cau héo, tướng tá gì chả thấy điện nước đâu cả, đồi núi cũng như đồng bằng, nói thiệt, nếu nó là đàn ông, dẫu có thèm đàn bà tới cỡ nào, người như mụ, đừng mong nó vục mặt vào. Nhưng cái hay của mụ, không hiểu bằng cách nào, vẫn quyến rũ được một thằng trai mới lớn. Và vừa tống cổ Lão Sơn cùng hai đứa nhỏ buổi sáng, buổi chiều đã thấy mụ lon ton ôm đồ sang phòng trọ thằng nhãi để ở. Mặt hớn hở như tên của mụ. Có soi mấy cũng chả tìm ra chút lăn tăn nào gợn lên ở mụ. Vô tư nhỉ ! Loáng thoáng trong đầu nó, hình ảnh của Lão Sơn và hai đứa trẻ sẽ trôi dạt ở một nơi nào đó. Ngơ ngác ....




Lão Sơn ra đi, không mang theo gì cả, ngoại trừ hai đứa con . Có người bảo Lão dại lắm. Mụ Hoa đã như thế, sao Lão không lấy sạch tất cả mà đi, để có cái còn nuôi con chứ . Nó cũng nghĩ vậy. Nhưng nó nhớ, nhớ cái nụ cười chất phát của Lão , nhớ cái giọng miền Tây đặc sệt, như thứ nước mắm nguyên chất chưa pha chút nào, mặn chát cả môi:

- Thôi, cho nó hết để nó còn có cái xài. Chứ lỡ thằng kia hổng lo cho nó, nó lấy gì nó ăn. Kệ, mình ên tui cũng lo hai đứa nhỏ được hà. Hồi trước tới giờ tui cũng lo không đó chứ.

Lão cười, lũi lũi đi, nó nghe môi mặn đắng. Nó muốn gọi Lão lại, muốn dấm dúi cho hai đứa trẻ chút ít, nhưng , nó vẫn lặng yên, đứng nhìn bóng Lão khuất dần. Nó biết, với một người đàn ông như Lão, đưa tiền vào lúc này là sỉ nhục Lão. Lão không cần ai thương hại mình kiểu đó. Lão bản lĩnh lắm, nó tin là vậy. 

Và Lão đã nói đúng.

Cặp uyên ương ấy không vui được lâu. Thằng nhãi quen với việc ngày nào cũng chổng mông đánh  bàn bi da mỗi chiều . Hắn thấy bực bội với mụ , vì mụ cứ vác bụng bầu lẽo đẽo theo sau hắn. Sao nhìn gớm thế không biết ! Người bé choắt  mà đẻ gì xoành xoạch thế kia. Quanh đi quảnh lại, mụ lại ôm đồ đi đẻ. Trông chẳng khác nào con chó cái chạy rong ngoài đường. Đã thế, mỗi lần hắn hỏi tiền, mụ không hớn hở đưa ngay như ngày trước. Hắn cứ tưởng mụ về ở với hắn, sẽ lo được cho hắn như má hắn ở nhà. Ai ngờ... mụ toàn báo hắn thôi. Hắn làm không đủ hắn ăn, giờ lo thêm mụ, lại còn thằng con vừa lẫm chẫm biết đi, chưa tính  đứa sắp vạch bụng chui ra. Nghĩ tới thôi là hắn sợ. Mẹ kiếp ! Đời hắn sao chán thế không biết. Hắn mệt mõi với bài toán cơm áo gạo tiền. Hắn đếch cần gì cả. Sống bao lâu đâu mà phải chịu khổ chứ. Thích thì thằng này làm, không thích thằng này nghỉ, đi chơi đó. Ai làm gì được ?  Hắn cười khoái chí với ý nghĩ dân chơi nửa mùa của mình. Mà thiệt, khắp con đường khu  Bà Lát này, công ty nào vợ chồng hắn cũng ghé quá. Làm được dăm bữa lại lặn mất. Ở nhà ăn hết tiền, lại lon ton dắt nhau đi xin vô làm tiếp.  Có chết ai đâu nè ! 

Trời lụp xụp tối. Hắn kệ, vẫn cứ ngồi lì ở bàn bi da. Hắn đoán thế nào mụ cũng sẽ mò ra đây. Thiếu hơi hắn mụ chịu sao nỗi. Có hôm, hắn điên lên, đấm đá mụ đủ kiểu, thế mà tối đến , mụ cũng lũi đầu vào năn nỉ hắn. Sướng thật. Mụ nhỏ nhỏ thế mà chịu đòn giỏi thiệt. Nhiều khi hắn nghĩ thấy cũng tội nghiệp mụ , nhất là mấy hôm hắn co giò đá mụ lọt mương. Nhìn mụ mình mẩy lấm lem bùn sình, lò bò leo lên, nước mắt nước mũi tùm lum, hắn cũng ...hơi tội. Nhưng rất mau, hắn nghĩ, cho đáng đời, ai bảo theo hắn làm chi. Một thằng vô công rỗi nghề như hắn thì  làm sao biết làm chồng đúng nghĩa được chứ ?! Tại mụ cả thôi. Hắn lan man với những ý nghĩ dở hơi của mình. Khói thuốc  vẫn vẽ vòng, lẩn quẩn, mù mịt...




( sẽ tám tiếp  ....) 


Thứ Sáu, 16 tháng 8, 2013

Cười lên đi em !






Em nghe gì gió thủ thỉ ngoài hiên, gọi tên ai để lòng ai xao xuyến. Này nha, bắt gặp rồi, mắt em cười lúng liếng. Gieo tin yêu trong hương lúa đòng đòng .


Em nhìn kìa nắng  nhuộm đỏ bên song. Ô cửa nhỏ, con phố nghiêng nghiêng nhỏ. Đó, em thấy chưa, dấu hài in trên cỏ, hình như hôm qua ai ghé vội ngang nhà . Nắng vẽ người  gần  hay vẽ bóng  người xa ? Em không biết đâu, vì nắng không chịu nói. Em đừng đi, xin em đừng đi vội, Chút  nữa thôi, nắng trải dưới chân rồi.


Buồn chi em, ôm chi bóng lẻ loi, nâng câu hát rẩy run chờ đêm đến ? Giấc mơ hoang như con thuyền không bến, vỡ nát rồi còn mơ nữa chi em ? Em thấy không, cuộc sống vẫn êm đềm. Này ánh mắt con yêu , này vòng tay bè bạn. Cười lên đi em ! Ngoài kia, trời rực sáng. Là bình minh và ngày mới lại đang về.


Hứa đi em, môi nở nụ cười tươi. Ướp mi ngoan nồng nàn hương nắng mới. Trời  trong veo biếc xanh vời vợi, lối em về sẽ ngan ngát thương yêu. Nắng dần buông cái nhớ đổ muôn chiều.  Em nhẹ bước hồn nhiên không vướng víu. Tung tẩy trẩy tiếng tơ lòng ngọt dịu, ngày không anh, thôi nhé , vẫy tay chào !


Em mỉm cười, khe khẽ gọi thầm nhau . Giữ chút nhớ cho tim yêu ấm mãi...




Thứ Ba, 13 tháng 8, 2013

nói với Jang...




Có một ngày
bàn tay thôi nắm nữa bàn tay
để hai mươi ngón buồn xa vắng
cuộc sống rồi như tiếng thở dài


Em không nhớ, và cũng không biết ai là tác giả của mấy câu này , chỉ nhớ mang máng hình như trong một tập truyện của Nguyễn Nhật Ánh mà ngày xưa em từng đọc. Hồi đó, vì chưa nắm tay ai bao giờ, cũng chưa biết thất tình hay cô đơn là gì, cảm giác khi ấy chỉ thấy buồn buồn, tội tội cho cái anh chàng " chiều nay phượng nở rồi em ạ. Cháy đỏ lòng anh bao nhớ mong ". 


Nhưng hôm nay, không đọc, lại tự dưng nhớ. Tay chưa từng nắm , lại có cảm giác đang buông tay nhau. Chẳng thà ước gì có một lần được nắm tay, để rồi buông tay, còn hơn, chưa chạm vào đã ...hụt hẫng đến vậy. Có những tình cảm không thể gọi tên, cũng chẳng biết gọi là gì, và chắc là do vậy, nên nó cứ cào cắn đến nao lòng.

Em biết, biết mình không có quyền hay được quyền gì để trách, để dỗi. Chỉ biết thầm mong cho nơi ấy bình an. Nhưng không hiểu sao, vẫn thấy tủi thân, thấy thèm được khóc, thèm được ai đó dỗ dành, thèm cả cái bàn tay vô hình chưa một lần hiện hữu. Em tự nhủ với lòng mình rằng, không ai thương mình bằng chính bản thân mình,  có buồn rồi hủy hoại bản thân đến đâu chăng nữa, cũng chỉ  vô vọng. Sáng nay, đối diện cùng em , không còn hình ảnh quen thuộc của Người nữa.  Bản nhạc quen thuộc Người tặng cho em cũng không còn. Tất cả đều im lặng, đóng kín. Em ngồi thật lâu, lòng trống rỗng. Cứ yên lặng  ngồi thế nhìn lời cuối Người để lại cho em.  Rất nhẹ nhàng. Đủ để cả đời còn lại cũng không quên được.

Em tiễn Người đi, đóng lòng mình lại. Thôi nhé, ngủ yên giấc mơ đẹp của em. Em không đủ thông minh để hiểu đâu là thật, đâu là giả trong lời Người nói. Em cũng không đủ thông minh để hiểu được lòng Người . Nhưng em đủ kiêu hãnh để nói với Người rằng : em  chưa bao giờ hối hận vì đã tin và thương một ai đó. Và Người an tâm đi, em không khóc vì Người nữa đâu. Em sẽ vẫn là bà Tám như xưa, vẫn cười, vẫn vui, vẫn sống hạnh phúc như em  muốn . Em sẽ vẫn chờ Người mỗi sáng, sẽ vẫn đợi tách cà phê Người pha , dù biết, có thể đợi chờ trong hoang tưởng. 

Người cứ đi, đi tới bất cứ nơi nào Người muốn. Người cứ xóa hết những gì liên quan tới em để không  làm Người vướng víu, vứt hết đi rồi đi cho nhẹ nhàng thanh thản. Em không níu kéo Người ở lại cùng em . Nhưng em sẽ đợi. Đợi khi nào Người mõi mệt quay về, đợi ngày Người về nói với em : " Bà ui ! Tui lại trở về với bà đây ! ". Với em, chỉ cần Người nói như thế là đủ. 

Ngày ấy có còn xa lắm không ?!!!!




Thứ Hai, 12 tháng 8, 2013

Ui trùi ui , Phụ...nẩy !






Tui ghét nhất là đàn ông đánh phụ nữ.  Kiểu gì tui cũng phải bênh vực phụ nữ hết. Vì nhiều lý do, trong đó lý do dễ hiểu nhất là...tui là phụ nữ , hổng bênh phụ nữ hổng lẽ bênh...phụ nam ?! 

Nhưng có những phụ nữ mà...tui...có muốn bênh cũng bênh hổng được. Và nói xin lỗi, hổng lẽ ...có ai xử họ, cho tui hùn ký tên với thì nghe...tiểu nhân quá. Nhưng thiệt sự tui nghĩ vậy á. Và đây là mẫu phụ nữ " chạy làng " điển hình nhất  tui từng có cơ hội tiếp xúc (  Khi nào tui sống lâu thêm chút nữa, có lẽ sẽ bổ sung sau ).

Tui có một cô , gọi bạn cũng được, gọi đối tác cũng xong, và gọi em cũng ok. Túm lại là vì chồng cô ấy là đối tác làm ăn của tui. Cũng thân. Và cũng chính vì thân quá nên không giữ kẽ, nên tui buộc phải chứng kiến nhiều cái khôi hài không tưởng.

Chồng lớn hơn cô ấy một giáp. Ngày xưa, chàng cũng oanh liệt dọc ngang, rất đẹp trai, rất  tài giỏi . Sau khi chán chê với nhiều hoa thơm cỏ lạ, chàng quyết tâm cưới cô ấy - một dân trí thức Hà Nội gốc hẳn hoi. Tui nghe giang hồ đồn rằng, gái miền Nam ăn chơi dzữ lém, gái Bắc mới khéo chiều chồng. Nhất là dân Hà Nội thì còn khéo phải biết. Tui  vì ganh tỵ ( tại tui dân miền Nam chính hiệu con nai vàng ngơ ngác lun nè  ) nên cũng muốn nghía thử xem...cô ấy có như lời đồn không ? Phải kiểm định mới tin được  chứ ! 

Về nhan sắc, miễn bàn. Vì tui không thích mang nhan sắc phụ nữ ra bình loạn ( trừ cái bề nhan sắc nát thúng đụng nia của tui ra ). Và cách nàng chiều chồng , đúng là khiến tui...mở rộng tầm nhìn.

Một ngày đẹp trời, tui và nàng ở trong phòng nhỏ to tâm sự chuyện của mấy bà Tám , còn chồng nàng thì đang hóng hớt với vài chiến hữu năm xưa của chàng ở ngoài . Mà đàn ông gặp nhau đâu có ngồi ôm gói bánh tráng trộn măm măm như các bà được, dĩ nhiên tệ nào cũng phải có cà phê, thuốc lá rùi. Tui không ngửi được mùi thuốc lá, vì bị ngợp. Nhưng thường do lịch sự, nên ...phải hít, rồi nuốt luôn cho bổ phổi dọc ngang đâu đó. Kệ, lâu lâu hít một lần cũng chả chết liền được đâu mà lo. 

Nhưng nàng khác tui , vì đó là chồng nàng, hổng phải chồng tui. Đang tám, tự dưng nàng mở cửa phòng, xông xông đứng dậy, bay ra cạnh chàng, mặt đằng đằng ám khí , hét ầm lên vì vụ án ... hút thuốc của chàng. Chàng hơi quê với bạn, vì dù sao chàng tuổi cũng lớn rồi, chàng nhỏ nhẹ bảo nàng vào đi, chàng hút chút với bạn thui, không có sao đâu. Nàng dỗi hờn biểu tình không vào.  Và, ô kìa, nàng giật phắt điếu thuốc chàng đang cầm trên tay, ném xuống đất, lấy chân chà nát. Tui hết cả hồn, suýt chút lọt ghế vì hành động quá đỗi " thanh lịch " của nàng.  

Mặt chàng tái đi, nhìn biết ngay máu đang dồn lên não rồi. Cái gì tui hổng biết chứ đàn ông là sĩ diện cực kỳ. Chẳng thà không có ai, chỉ có hai vợ chồng thôi, muốn xử chồng sao cũng được. Còn có bạn chồng, mà dìm hàng chồng vậy, chẳng khác nào đem chồng đi xử tử . Chàng giận nhưng vẫn ngồi im, không nói. Mấy người bạn của chàng  hơi sượng, nhưng giả lả, nói xì xòa cho qua. Tui tưởng vậy là nàng phải biết mình đang đi quá giới hạn sức chịu đựng của chồng, ai ngờ, nàng không hề đếm xỉa gì cái cảm xúc trên mặt chồng, nàng chống nạnh, chửi ra rả bằng một chất giọng oanh tạc bom mìn phải sợ.  Hậu quả là, tui không cần nói chắc bà con cũng đoán ra được.  Chàng đứng phắt dậy, tát cho nàng một cái trời giáng . Ui trùi ui ! Thế là khổ thân tui  rồi. Không lẽ  ngồi lì trong phòng cách có tấm cửa kính mà không chạy ra . Đành phải chạy ra lôi nàng vào, và xoa dịu chàng bớt nóng. Ai ngờ, nàng như con ngựa bất kham, nàng gạt tui ra, chồm chồm ăn thua đủ với chàng. Và , thiệt là vui, ba ông bạn kia thì ôm chàng lại, tui...có cơ hội...sờ mó nàng tí ( tui gian lém mà ) . Nhìn nàng loi nhoi trong lòng tui, mà tui...hổng lẽ buông nàng ra cho chàng phát thêm vài phát nữa cho trọn gói chứ. Thân nàng nhẹ tưng, chưa được 40 kg, mỏng manh như lá hẹ, tui thổi phù cái cũng bay nữa. Chỉ có cái mỏ nàng thì...tui đầu hàng, giơ tay chịu trói trước sức công phá của nó. Tui nói thiệt  bà con chứ, vợ vậy, tui mà có tu, tui cũng leo xuống, xin lỗi Phật một cái, rùi ...xử con vợ này mới được. 

Phụ nữ ai mà chả ghen. Có yêu mới có ghen đúng không nè ? Nhưng ghen làm sao cho nó...thông minh chút cho đỡ ghiền, chứ ghen tào lao quá, đâm ra...khùng. Tui vì là dân buôn bán, nên khách hàng nam không thiếu . Mà thường tui chả nhắn cái tin nào mang hơi hám tình cảm Hồng Kong bên hông Chợ Lớn cho mấy chàng hết . Vậy mà chả hiểu sao một ngày kia, mới mở mắt ra, có chuông điện thoại, vừa bật máy lên đã nghe một phát súng liên thanh nổ điếc cả tai. Trời mẹ ơi ! Tự dưng mới sáng mà chửi tui toàn từ độc không mới ghê. Mở hàng kiểu này thì cả ngày tui còn buôn bán gì được nữa. Tui chỉ loáng thoáng ghi nhận cái thành ý ghen tuông của cô nàng từ trên trời rơi xuống này. Sau khi chửi tui một hồi không cho tui phản ứng, nàng mới sực nhớ ra là ...chưa hỏi tên tui. Thế là nàng bề trên liền : " Mày là con nào mà dám nhắn tin cho chồng tao ? ". Trời ! nghe dễ sợ chưa. Tui nhỏ nhỏ thưa : " Chồng chị là thằng nào tui đâu có biết. Một ngày tui nhắn tin , gọi điện cả chục thằng đó, biết thằng nào là chồng chị ". Vậy là sau khi nói qua nói lại, thì ra là hiểu nhầm, lộn số. Vậy mà tự dưng tui bị tạt nguyên gáo nước lạnh cho tỉnh ngủ luôn. Thiệt hồ đồ . Chưa rõ ràng việc gì  đã bộp chộp như vậy, lỡ chẳng may tui là đối tác, hay bạn bè gì của chàng, có lẽ, chàng giấu cái mặt chàng hổng dám trình diện ai vì  có cô vợ phủ sóng toàn quốc như vầy. Ngay cả cô nàng tui kể ở trên, không hiểu nghĩ làm sao  tự dưng điện thoại cho tui  théc méc  : " Bà ui , sao ông chồng tui đổi nhạc chuông giống bà  chi vậy ?  Hồi đó tui cài chuông ông ấy bài kia mà ". Tui được dịp thấy bản lĩnh của nàng rùi nên cũng hơi ngán, vội vàng bảo : " Cái này bà hỏi chồng bà chứ sao hỏi tui ?  Nhạc chuông tui từ đó giờ vẫn vậy mà ! ". Có ai khùng gì đến cái nhạc chuông điện thoại  cũng ghen nữa vậy trời ? Ghen kiểu này, đúng là phí quá đi !

Túm lại, tui cũng chả tốt lành , cũng không hiền như ma-sơ theo kiểu " chồng bảo thì vợ phải vâng ". Tui biết tui không phải là một người vợ tốt, hay đảm đang gì, nhưng có cho vàng, kêu tui học theo hai nàng điển hình tui gặp phải này, tui cũng chả dám. Biết sao không bà con ? Vì tui sợ bị ... phù mỏ lắm. Tui còn có mấy cái răng trời ơi để dành ăn cơm thui, lỡ có bề gì, răng môi lẫn lộn, sắp xếp lại cũng...hết thời gian , lấy đâu ...đi tám nữa chứ ! 

Mong sao, các anh trai làng blog iu quý, không ai rơi vào cảnh dở khóc dở cười như anh bạn quý hóa của tui ! Mong lém !


Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013

Ngày tắt nắng





Con nắng cuối ngày đổ dài lên bóng cô  đầy khắc khổ. Cô đi tới đi lui ra vẻ sốt ruột. Đi chán, cô ngồi tựa lên chiếc xe cup cũ nát, đến cả cái đèn xe rớt ra cũng chả buồn gắn lại. Nhìn bộ dạng của cô, thật không ai nghĩ cô vừa nhón nhén ba mươi và một nách hai con nhỏ. Cô có dáng vẻ gầy quắc của một bà cô ở hàng U 40 hơn.  Đáng tội !


Có tiếng xe máy, mặt cô chợt giãn hẳn ra, rồi...chùng lại. Chồng cô, à không, người cô từng gọi là chồng đã về. Sau lưng đèo theo cô vợ mới. Trông thấy cô, mặt người vợ mới sa sầm xuống, vừa leo xuống, vừa lấy giỏ trước xe, nguýt chồng :

- Mới về đã bực rồi. Lẹ lẹ vô đó.

Nói xong, cô vợ trẻ vào nhà, đóng cửa rầm một cái. Con gà đá đang lớ ngớ đứng trong lồng gần đấy , hoảng hồn nhảy cẫng, kêu chí chóe, đạp cánh loạng xạ cả lên.

Người đàn ông với gương mặt khá sáng sủa, liếc nhìn cô, hỏi :

- Vô đây chi dzạ ?

- Ba tháng rồi anh không gởi tiền cho mẹ con tui, giờ thằng nhỏ nó đang nằm viện mấy ngày nay, tui hổng biết chạy đâu nên vô hỏi anh.

Cô than thở, chẳng dám nhìn anh .  Thật lòng cô cũng chả muốn bước vào con ngõ này, cũng không muốn quay lại ngôi nhà từng  một thời cho cô bao nhiêu nụ cười và có cả nước mắt. Nhưng giờ thằng bé  lâm vào cảnh này, cô đành muối mặt tìm anh vậy.

- Thôi, về đi, ít bữa có tiền tui đưa, chứ giờ kẹt quá.

Anh vừa nói, vừa móc thuốc ra, châm lửa hút.

- Ba tháng rồi chứ phải mới đây đâu mà anh kêu kẹt.

 Cô vẫn cố nài nỉ, cố vờ không thấy vẻ mặt không chút biểu cảm của anh.

- Giờ không có đồng nào rồi sao ? Đứng la hoài tui cũng có tiền đâu.

- Nhưng con đang bịnh mà ! Cô nhìn anh trân trối.

Anh không nhìn cô, những vòng khói cứ lởn vởn .

- Bé nhỏ trong nhà cũng bịnh mấy bữa giờ kìa. Tiền không có.

Cô bắt đầu thấy nóng ran . Nỗi tức giận , uất ức  dâng ngang cổ. Con nào chả là con, một mình cô làm sao sinh ra được hai đứa chúng nó chứ ?!  Ngày Tòa xử ly hôn và bảo anh trợ cấp nuôi con 500.000 đồng mỗi tháng, cô đã thấy không hiểu người ta dựa vào cái gì để tính ra con số ấy là ...thỏa đáng. Nếu cô giàu có, cô cũng chả cần cái trợ cấp bố thí ấy. Nhưng, cô học hành không tới nơi tới chốn, suốt ngày bám đường với xe nước mía, sáng với gánh bún nhỏ xíu, bữa đắt bữa ế, nên cô đành nhủ , thì thôi, được thêm chút nào hay chút ấy. Có còn hơn không. Vậy mà ...
- Anh là ba nó, không kêu anh tui kêu ai.

Anh vẫn lạnh tanh, không nói. Đàn ông lạ kỳ, lúc kiêu hãnh cũng lạnh lùng, và cả lúc chẳng tốt đẹp gì  cũng cố gắng ..lạnh lùng cho ra phần cao ngạo.  Nhưng cô thì khác. Cô là đàn bà. Không việc gì phải sỉ diện khi con cô đang cần tiền, nó đang chờ cô về, cô cũng không đủ khôn khéo để nói gần xa . Có bao nhiêu suy nghĩ, bao nhiêu ấm ức trong đầu, cô nhổ toẹt ra hết. Có phải làm ông này bà nọ gì mà sợ mất mặt. Cái xóm nhỏ bắt đầu huyên náo.  Những cái đầu thập thò ngó ra cửa, những cặp mắt tò mò, lời xì xầm bắt đầu rủ rỉ. Cô kệ hết, kiểu gì cũng phải có tiền . Cô không có thời gian để ý tới những ánh nhìn của bất kỳ ai nữa. Cô chỉ cần lương tâm anh mở mắt. Cần vậy thôi.

- Gì mà mày la um sùm vậy ? Có gì từ từ nói . Còn có tao ở đây mà mày la lối trước cửa nhà tao  vậy hả ?

Bà má chồng cô, không hiểu nãy giờ ở đâu trong nhà, giờ mới lò dò bước ra.  Gương mặt đầy mỡ của bà như chảy ra dưới cái nắng gay gắt.

- Má coi , ba tháng rồi ảnh không đưa con một đồng nào. Giờ thằng nhỏ bịnh vào viện cả tuần nay, con hết xoay nỗi mới chạy vô hỏi ảnh,  ảnh kêu không có. Hỏi má, vậy má có chịu nỗi không chứ ?

Cô vẫn gọi bà bằng má. Dù không còn là dâu, nhưng cô quen vậy rồi. Một ngày  gọi má thì cả đời vẫn là má. Người ta có thể ruồng rẫy mẹ con cô, nhưng cô thì vẫn nhớ cái ngày  một tiếng bà cũng ới " vợ thằng Phi ơi ! ", hai tiếng cũng  " vợ thằng Phi à ! "...

- Nó không tiền mày ơi, chứ có nó đưa mày rồi để làm chi. Thôi, mày về đi, để tao mượn đâu được rồi tao chạy ra đưa cho. Chứ giờ mày la um sùm vậy có được gì đâu. Nó có đồng nào đâu mà mày la.

Cô thấy nghẹn. Cô cứ tưởng có má ra, dù sao cũng phận đàn bà như nhau, má sẽ nói chồng giúp cô. Hồi mấy đứa nhỏ còn ở đây, sáng nào má cũng chở tụi nó đi ăn sáng. Thằng nhỏ,  má từng ôm nó ngồi ru ở cái hiên này nè.  Vậy mà thoắt một cái, rũ sạch, không vương vấn gì. Nhẹ tênh.

Cô cố gắng lảm nhảm vài câu. Cả lời nói cũng bạc màu như cái áo cô đang mặc. Nhàu nhĩ chả muốn nhìn. Anh mon men lại gần cái lồng , bâng quơ lấy cọng cỏ nghịch cùng con gà đang hăng tiết. Bà má kéo ghế ra ngồi cạnh cô, vừa cắt móng tay, vừa nghe cô lào xào, lâu lâu an ủi cô vài câu rất đàn bà. Cô tỉ tê chán , cũng chẳng có gì ngoài cái hẹn : " để mai tính ". Lì lợm cũng chẳng ăn thua gì khi lòng người đã đổ bê tông. Cô về, bỏ lại sau lưng bao ánh mắt thương hại có, tò mò có, cười cợt , hả hê cũng có . Tiếng xe tạch tạch ngang phè như khi cô đến. Chẳng ai muốn nghe cái âm thanh phải gió ấy. Nắng cuối ngày bấu víu cô gậm nhấm. Biết đi đâu xoay tiền giờ đây ? Con ơi là con !!!
Nhìn cô khuất dần sau ngõ, anh  vươn vai đứng dậy, vặn mình mấy cái rõ to , gọi vợ ầm ĩ  : 
- Chán quá ! Đi siêu thị em ui !
Chả đợi cô vợ trả lời, bà má vừa phủi phủi mấy cái móng tay nham nhở vướng trên áo, vừa ha hả :
- Ê, mày đi nhớ mua cho tao mấy hộp kem, nóng quá ăn cho mát mày ui !

xong, sực nhớ ra chuyện ban nãy, bà quay sang nhìn anh gật gù :

- Cái con đó nó làm tiền mày đó. Kệ, mày làm vậy cho tao, vài lần là nó sợ không dám vô hỏi tiền mày nữa hà. 

Anh cười hiền hiền, tay hất mái tóc đang rũ xuống trước trán một cách tài tử , không nói gì. Trên gương mặt thông minh  ngời ngời niềm kiêu hãnh. Anh quay xe lại, ngồi chờ cô vợ trẻ. Mắt dõi ra xa xa đầu ngõ. 

Ngày nghiêng dần sát mép đường lồi lõm, lỗ chỗ đá cuội . Chỉ còn những tia nắng cuối ngày yếu ớt, tuyệt vọng bám víu. Vô dụng thôi. Và rồi, tắt nắng hẳn. Không còn gì.

Trời dìu dịu mát, thênh thênh gió. Anh bất chợt nghĩ tới tiếng xe tịch tàng của cô vợ cũ, chợt thấy rùng mình. Rồi buông tiếng thở phào nhẹ nhõm.





Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013

Rải nắng lên trời ...





Anh không hứa đợi em nơi cuối đất, nhưng em vẫn chờ anh trong thế giới của riêng mình. Em đắm chìm trong  ánh bình minh, nắng khao khát thả vàng rơi óng ánh !



Nơi ấy , mỗi khi em thức dậy, sẽ là anh cùng câu nói thì thầm : " Cà phê em đây, uống chậm thôi kẻo nóng ". Và ngày mới với trời xanh lồng lộng, với niềm vui trong  mắt biếc reo vang. Trải tiếng cười  em xuống phố thênh thang, ôm tim nhỏ cùng niềm tin nhảy múa .


nơi ấy, cỏ mềm mơn chân lụa. Em tựa vai anh nghe lúa gọi chim về. Lục bình trôi tím biếc nhánh sông quê, cầu ao cũ anh thả câu thưở bé. Tiếng em hát véo von chiều nắng nhẹ, mắt anh cười âm ấm giọt yêu thương. Anh nhìn xem, xa xa cuối con đường, căn nhà nhỏ nép mình nghiêng nghiêng đợi. Đàn con reo í a í ới. " Ba về rồi ! Ba Có bánh không ba ?  "...


Và nơi ấy,  con mưa cũng hiền hoà, khe khẽ ướp long lanh từng kẽ lá. Hơi thở anh hoà tiếng mưa rất lạ, nhẹ nhàng vương lối nhỏ trước hiên nhà . Bàn tay anh năm ngón thật thà, cầm tay em hiền ngoan bé nhỏ. Giọt hạnh phúc rẩy run đầu ngọn gió, bờ môi mềm ngan ngát nụ hôn xa.


Cứ như thế ngày lại nối ngày qua , em mãi miết vẽ giấc mơ thầm lặng. Cười xao xót nghe tim mình mặn đắng, buông tay ra, em rải nắng lên trời ...


Và thế rồi .... Rồi lại .... Một mình thôi ....