Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013

Lãng ( 1 )




Viết cho ... chẳng biết gọi là gì


 
Ngày nối ngày lầm lũi vá đời nhau
 nắng vấn vít đan tơ lấp trái tim nát nhàu 
                                                                    nằm rúm ró.
Đông tần ngần chạm vào ô cửa nhỏ
 gọi ngập ngừng ...cũng sợ...vỡ nắng... 
                                                                Nắng xôn xao.

Suỵt , khẽ thôi , anh có nghe tiếng dế thì thào,
đánh rơi lời nỉ non buốt đau từng vạt cỏ ? 
Đừng , anh !
đừng chắt nắng mang đi , đỏ au ráng chiều xót mắt em rồi đó ! 
Cúm núm tay mềm, cho em giữ chút nắng để chờ nhau.

Nhẹ thôi anh, chầm chậm nhé , chờ em gỡ nắng vướng bờ ao.
Đường đê mỏng manh vẽ đôi bờ khắc khoải.
Bên ấy trời trong nhuộm màu nắng xa ngai ngái.
Bên đây đất gầy xao xát gọi  yêu thương.
Em xót lòng nhìn anh bạc tóc trắng màu sương.
Ngồi yên nghen anh !
Em nhổ  tóc sâu , ướp thương từng sợi xanh sót lại . 
Mình còn mấy mùa trăng để  nói cùng nhau bao lời vụng dại,
 còn được mấy mùa nghe anh gọi :  " Bà ơi ! "....

Ngày cạn rồi đêm dệt mộng đầy vơi.
Phố hun hút cõng ánh đèn vàng vọt. 
Em lặng đếm cà phê buông mình tỉ tê từng giọt,
đếm tủi...
đếm hờn...
đếm cả những chờ mong... 

Đêm lạnh trùng trình thảng thốt giữa thinh không. 
Có tham quá không anh , khi em mơ  cho riêng mình con nắng ấm ? 
Tay em run , từng ngón gầy ngác ngơ nhặt nhạnh
 chút nắng trong mơ  vương vấn phút sang mùa...


Sài Gòn vẫn vậy thôi, vẫn tất tả những cuộc đua
vẫn ngược xuôi những  mảnh đời  chằng chịt.
Vạn người đến, triệu người đi, muôn ngàn lời yêu quấn rít

Em tự hỏi mình
Có gương mặt  nào mang đôi mắt nắng của anh không ?????











Thứ Tư, 20 tháng 11, 2013

A ! Tui hiểu tên tui rùi ...


        BuluKhin Nguyễn                          Nano Bobi                                 RuChung



Ai sinh ra cũng được ba mẹ ...ban cho một cái tên trước rùi mới ...làm gì thì làm. Có người buồn buồn quất đại tên người yêu thời cởi truồng tắm mưa cho con mình. Có người bí quá buộc miệng đặt đại tên...tổng thống , hay thủ tướng đương nhiệm  hoặc quá cố cho con nó ...oai từ lúc mới lọt lòng . Cũng không ít kẻ ...ngắc ngơ ngắc nghéo, sợ hổng ai nhớ tên con mình nên tuyển hàng độc thủ để mỗi lần gọi tên mà không nhớ là không được. ..


Nếu bàn về cái chuyện đặt tên con, thì vô số tình huống không nhịn  được cười cũng từ cái tên mà ra .  Tui còn nhớ hồi tui ở quê, bé xíu . Ở xóm tui có bà Tám Dái . Quái !  Tên trong khai sinh , hộ khẩu hẳn hoi chứ hổng phải tên hành lang vỉa hè gì đâu á.  Rồi thấy tên mình chưa đủ ...độc hay sao, con  trai của bà, bà chơi tiếp cái tên ...Chim. Khổ nỗi  lúc nhỏ thì không sao, ông ấy lúc đó đang làm...chủ tịch xã. Dzậy mà cứ đi đâu, bà cũng ới " Chim ơi ! Chim hỡi ! .." Nghe mà muốn độn thổ.  Nghe đâu, trong lúc thông minh đột xuất, làm lại giấy tờ, ông phẩy cho tên mình thêm...một dấu sắc. Nhưng bà con chẳng ai nhớ cái tên Chím cả, đi đâu họ vẫn cứ một dạ, hai thưa : " Em chào bác ...Chim ". Làm ông méo cả mặt. Rõ khổ.


Rồi cũng không ít chuyện thật buồn cũng từ cái tên. Ba mẹ ít chữ, chỉ kịp đặt cho con tên...Bông , tên Hoa , hoặc tên Hiếu, tên Nghĩa... Trai thì hay lót chữ Văn, gái thì hay đệm chữ Thị. Những cái tên rất đỗi bình thường như : Nguyễn Thị Bông, Lê Văn Nghĩa hay Phạm Thị Hiếu chẳng hạn... dù không xấu, nhưng không đủ gây ấn tượng  với đối phương. Thế là con cái từ chối tên do chính ba mẹ mình đặt cho, lại chọn cho mình một cái tên mới lung linh hơn, mỹ miều hơn và cũng...Hồng Kong bên hông Chợ Lớn nhiều hơn . Đại loại  như Hàn Thái Tú, La Thiên Vũ , Khổng Thiên Tử ...vân vân và vân vân. Ừ thì đương nhiên là có đẹp hơn thật, nhưng có lẽ, chắc không bậc sinh thành nào không khỏi chạnh lòng khi thấy cái tên mình đặt cho con bỗng dưng trở nên xa lạ, nửa Tàu  nửa Ta, lai căng như vậy . Ngẫm cũng ...đáng buồn thay, dù hổng biết lỗi tại ai, vẫn cứ thấy ...hơi...buồn buồn. Lạ thiệt !


Nhưng hôm nay, tui rất vui, vui như con nít được người lớn lì xì dịp tết vậy. 

Số là ba mẹ đặt cho tui cái tên Võ Đan Thùy. Là tên thật, không chơi dùng ...tên giả. Hồi tui còn đi học, cô giáo dạy  tui bảo tên tui có nghĩa là " Người con gái có tấm lòng son ". Nghe thì cũng khoái, và tui cứ đinh ninh tên mình mang ý nghĩa như vậy. 

Cho đến hôm nay, tui không biết tui có phần phước gì, lại được ba  bậc Đàn Anh trong làng Blog, bình hộ, giảng nghĩa và tìm cho tui ý nghĩa cái tên thật sự tui đang mang. Biết được ý nghĩa tên mình, tui vui một, nhưng sự quan tâm, nhiệt tình của các anh, các bác, thật sự, tui không biết phải dùng từ nào để cảm ơn cho hết. Vì tui biết, với một đứa ít học như tui, cũng không mang lại lợi ích gì cho các anh, các bác ấy,  lại  được mọi người giảng giải cặn kẽ như thế này, thì thật là.... 


Vui quá, khoe với bà con niềm vui của tui mới được. Riêng các vị trưởng bối này, tui chỉ biết ráng...cày, để dành tiền, hy vọng một ngày nào đó sẽ gặp được các anh chị , các bác í,  trước thỉnh an mấy anh chị, sau....ôm hết théc méc , hỏi hoài , hỏi tới khi nào  mấy anh chị nhức đầu rượt  quoánh  tui chơi. Hì hì


Một lần nữa, cho em cảm ơn thiệt nhiều các anh   NANO BOBI, BULUKHIN NGUYỄN   và  anh  RU CHUNG thiệt nhiều nghen . 



Hội nghị bàn tròn diễn ra như dzầy nè :


  1. Bu tui kiến nghị một phương án chữ VÕ ĐAN THÙY
    - Võ là họ nên dùng một kiểu chữ thôi
    - Có 5 chữ Đan , 4chữ Thùy, Đan nào đi với Thùy nào để Đan Thùy có nghĩa thì bác giảng giải cho nàng rõ
    - Bu tui tìm hết sách có được một chữ Đan (bộ chủ) và hai chữ Thùy. Một chữ Thùy (bộ ngôn) và một chứ thùy (bộ thổ) Thùy bộ thổ là rủ xuống nghe buồn thảm quá nên dùng chữ Thùy bộ ngôn
    - Cả ba chữ bu tui sắp hàng ngang, còn bác thích sắp theo kiều nào thì tùy. quý hồ vừa mắt và người đẹp ưng là được.








  2. hồi đó em có bập bẹ học tiếng Hoa. Cô dạy em có dạy em viết tên mình. Nhưng em hổng hiểu nghĩa tên mình. Có người nói tên em có nghĩa là " người con gái có tấm lòng son ". Em không biết nghĩa đó có đúng không. Nếu có thể, hai anh cả chỉ dùm em là quý rùi. Cảm ơn hai anh nhiều lắm lắm. 

    Nano BoBi    09:07 Ngày 15 tháng 11 năm 2013 
    @ Bác Bu: Vấn đề “triện thư” là vấn đề khó, vì triện thư không chỉ liên quan đến dạng chữ viết, mà theo BoBi nó liên quan chặt chẽ đến ý tưởng tạo hình của chữ thời kỳ đầu, chủ yếu là thời kỳ nhà Tần. Như vậy muốn hiểu tương đối đầy đủ, không chỉ đọc các tự điển Hán Việt đã xuất bản tại Việt Nam mà phải chịu khó đi sâu như một nhà ngôn ngữ. Ngay cả dạng chữ Triện, khi BoBi thử tra chữ trực tuyến, BoBi thấy cũng không đủ cho các bộ thủ, còn thiếu khoảng trên dưới 80 bộ/214). Tuy nhiên, BoBi, sau khi đọc tài liệu sắn có và hỏi thầy hỏi bạn, BoBi sẽ viết một bài để bác Bu cho ý kiến.
  3. Về con Triện của tên người đẹp Võ Đan Thùy, BoBi sơ bộ nhận xét như sau:
    - Chữ Thùy không phải là chữ có bộ ngôn 言 (tất nhiên cũng không phải ở bộ Thương nghiệp để phù hợp với các cửa hàng đang kinh doanh của người đẹp) vì chữ thùy ấy (誰) là đại từ nghi vấn dùng để hỏi (ai?). Vậy nó là từ nào, thì BoBi sẽ tìm hiểu thêm.
    - Con triện bác Bu vẽ mẫu với mục đích để khắc dấu, nên bác Bu đã xếp ngược ba chữ thành Thùy-Đan-Võ, nhưng từng chữ lại vẫn viết xuôi như bình thường, như vậy khi đóng dấu thì hai chữ Thùy và Võ bị ngược. May mà chữ Đan xuôi ngược đều được. May mà chưa khắc dấu, nếu khắc rồi mà đưa cho người đẹp thì chưa biết tai họa sẽ ra sao. Hehehe.

    Trả lời








    1. A- Theo chỗ bu tui biết có 4 chữ Thùy
      1- Thùy bộ vi tên núi
      2- Thùy bộ thổ là rủ xuống
      3- Thùy bộ ngôn là ai, gì
      4- Thùy bộ phụ là biên giới, cõi
      B- Bu tui đưa ra một phương án thùy bộ ngôn để đương sự Võ Đan Thùy và bác tham khảo chơi, còn chọn chứ thùy nào đi với chữ đan nào là tùy các vị.
      C- Bu tui giới thiệu ba chữ Võ Đan Thùy viết từ phải sang trái như là con dấu đã khắc xong đóng lên giấy chớ không làm nhiệm vụ người khắc con dấu. Hồi ở Đồng Hới Bu tui làm không dưới 10 con triện cho câu lạc bộ Hán Nôm, câu lạc bộ cây cảnh ....và bạn bè thì cũng làm như vậy. Thiết kế lên giấy, sau đó đưa ra thợ họ làm thế nào không cần biết, chỉ biết sau khi làm xong xoa son đỏ vào đóng lên giấy giống y chang "bản vẽ" là được.
      D- Xin nhắc lại, cái bu đưa lên đây là xem như đã khắc xong và đóng lên giấy, chữ đọc từ phải sang trái

    2. @ Bác Bu: Nếu hình trên mà là hình đã đóng trên giấy, và được đọc từ phải sang trái thì đúng rồi đúng rồi. Nhưng theo BoBi thì lấy chữ Thùy 垂 là buông (xuống), xõa, rủ, trĩu phù hợp hơn vì vừa hình tượng về sự vật như thùy liễu (垂 柳 ) là liễu rủ, hoặc thùy dương liễu (垂 楊 柳) là cây thùy dương – một cái tên rất đẹp. Đồng thời còn có nghĩa tượng trưng cho “rủ lòng nhớ đến, có sự quan tâm đến người khác không bằng mình như thùy niệm (垂 念). Cô giáo dạy Trung Văn của Đan Thùy nói “tên của em có nghĩa là người con gái có tấm lòng son” có thể là đúng trong trường hợp này. Chữ Thùy (垂) còn được sử dụng trong trường hợp cũng là rủ xuống nhưng rất chi là các liệt như thủy liêm (垂 帘) hoặc thùy thính chính (垂 聴 政) với ý nghĩa buông rèm nhiếp chính.

    3. Thùy (垂) - Cô em dạy viết tên em y chữ này nè anh Nano. Có lẽ cô em nói thoát nghĩa, nói đại ý cho em dễ hiểu thôi chứ không giải thích cặn kẽ như mấy anh ở đây.
      Em cảm ơn các anh nhiều thiệt nhiều vì đã giải thích cặn kẽ từng ý mộtcho em được hiểu .
      tự dưng em thấy mình được cưng, em vui quá chừng luôn. . hì hì

    4. Theo sự phát hiện của Ruchung trong từ điển Hán Việt Nguyễn Tôn Nhan thì chữ thùy tên bạn có thêm bộ trúc nữa có nghĩa là một giống cây trúc.
      Chữ thùy em bạn nói là thùy (bộ thổ) chỉ đọc ra âm thôi chữ không có nghĩa phù hợp tên bạn
      Đan Thùy là cây trúc kiêu sa đứng một mình khoe vẻ đẹp hiếm thấy
      Trúc xinh trúc đứng một mình càng xinh (dân gian nói thế mà)

  4. 1- Hiện nay bu tui chỉ có hai sách để tìm chữ Triện đó là Từ điển thư pháp và Tìm về cội nguồn chữ Hán.
    Trong hai sách đó số chữ triện được giới thiệu rất ít. Ví dụ bộ thổ ở sách Thiều Chữu có 153 chữ thì Từ điển thư pháp chỉ có 63 chữ.
    2- Chữ thùy bộ thổ có nghĩa là rũ như thùy liễu là liễu rũ. Nhưng tên người đẹp kia lại Đan Thùy, không có gì là liễu trong đó cả...
    Tôi tạm dừng lại để nói về chữ đan
    - Đan bộ chủ là chu sa, đỏ, tể thuốc (trường hợp nay đọc là đơn, như linh đơn) tên nước Đan mạch, huyện Hàm Đan
    - Đan bộ khẩu là đơn đối với phức, lá đơn,
    - Đan bộ trúc là cái giỏ, cái thùng tre
    - Đan bộ y là áo đơn
    - Đan bộ phụ là tên huyện Hàm Đan bên Tàu
    Bu tui đưa ra phương án đan bộ chủ như đã viết
    Còn người đẹp và bác khoái đan nào???
    Xin thưa, bất kỳ đan nào đi với chữ thùy là rũ đều vô nghĩa, bu tui thử đưa ra vài chữ
    * Đan (bộ trúc) + Thùy = rủ giỏ tre (chặt chẽ theo văn phạm Hán còn người Việt hiểu là cái giỏ tre rủ)
    * Đan (bộ khẩu) + Thùy = Rũ lá đơn.....
    * Đan (bộ y) + Thùy = Rũ áo đơn
    * Đan (bộ chủ) + Thùy = Rũ màu đỏ
    * Đan (bộ chủ) + Thùy (bộ ngôn) = ai đỏ, cái gì đỏ. Đây là PA bu để nghị cốt lấy âm thanh đọc chơi chứ không có nghĩa. Với lại chữ thùy bộ ngôn có đường nét đẹp. Chữ thùy (bộ thổ) còn hiểu là nghiêng, chếch, xiên....
    3- Đan Thùy mà cô giáo nào đó bảo là cô gái có tấm lòng son thì bu tui bó tay luôn.
    Cũng may mà bu tui tìm được chữ Thùy (bộ thổ) như bác muốn, vậy thì bác ghép chứ thùy ấy với chữ đan nào cho ra cô gái có tầm lòng son thì nói hộ để tui làm thợ minh họa lấy hên người đẹp hhihihi
    Trả lời

  5. Bác xem có chữ thùy bộ thổ có nghĩa là cô gái, để Đan Thùy là cô gái có tấm lòng son không

    Bộ 32 土 thổ [5, 8] U+5782
    垂 thùy
    chuí
    (Động) Rủ xuống, buông, xòa. ◇Nguyễn Du 阮攸: Thành nam thùy liễu bất câm phong 城南垂柳不禁風 (Thương Ngô Trúc Chi ca 蒼梧竹枝歌) Phía nam thành, liễu rủ không đương nổi với gió.
    (Động) Rơi, rớt xuống. ◎Như: thùy lệ 垂淚 rớt nước mắt.
    (Động) Truyền lại đời sau. ◎Như: danh thùy thanh sử 名垂青史 tên truyền lại sử xanh.
    (Động) Theo sau, tùy.
    (Động) Che đậy, bao trùm.
    (Động) Ban cho, cấp cho.
    (Danh) Biên cương. § Thông thùy 陲. ◎Như: biên thùy 邊垂 biên giới.
    (Danh) Bên, cạnh. ◇Vương Xán 王粲: Thê tử đương môn khấp, Huynh đệ khốc lộ thùy 妻子當門泣, 兄弟哭路垂 (Vịnh sử 詠史) Vợ con ngay cửa rớt nước mắt, Anh em khóc bên đường.
    (Danh) Bình miệng nhỏ bụng to dùng đựng nước. § Thông trụy 甀.
    (Phó) Sắp, gần. ◎Như: sự tại thùy thành 事在垂成 việc sắp thành. ◇Liêu trai chí dị 聊齋志異: Liêm bệnh thùy nguy 廉病垂危 (Tịch Phương Bình 席方平) Liêm bị bệnh nguy ngập (sắp chết).
    (Phó) Lời tôn kính, kẻ dưới đối với người trên. ◎Như: thùy niệm 垂念 rủ lòng nghĩ tới. ◇Tam quốc diễn nghĩa 三國演義: Tào Tháo công vi thậm cấp, vọng minh công thùy cứu 曹操攻圍甚急, 望明公垂救 (Đệ thập nhất hồi) Tào Tháo vây đánh gấp lắm, xin minh công (Khổng Dung 孔融) sang cứu cho.
    1. [創業垂統] sáng nghiệp thùy thống
    Trả lời

  6. Entry nói về các chữ triện VÂN ANH, THU THỦY, nhưng xin phép các Bác NA và BU cho Ruchung tôi bàn về chữ ĐAN THÙY vậy.

    1. ĐAN THÙY, theo Ruchung tôi nên chọn chọn nghĩa là CÂY TRÚC ĐỨNG MỘT MÌNH các Bác ạ. Tự dạng: 單 箠

    2. Bậc sinh thành Đan Thùy không viết ra chữ Hán tên con mình. Cô giáo dạy tiếng Hoa đã viết và giảng nghĩa nhưng Đan Thùy lại quên mất. Có người đã giảng (diễn nôm) Đan Thùy là “cô gái có tấm lòng son”... Do không có gốc chữ Hán định vị và ràng buộc tên cô ấy là chữ Đan Thùy nào, nên ta có quyền chọn cho cô ấy một “tên chữ” hay nhất, thâm hậu nhất, “vận vào người” cô ấy nhất có thể được, trong những chữ Hán Đan và Thùy mà chúng ta biết. Bởi vì, tên người, ngoài chức năng là ký hiệu để phân biệt người này với người kia, còn có những chức năng khác quan trọng hơn nhiều: thông tin, gửi gắm kỳ vọng của bậc sinh thành, thẩm mỹ…, nhất là với tên một cô gái!

    3. Do chữ Hán rất phong phú, đa nghĩa và súc tích, nên không ai có thể tự cho chữ mình chọn ngược (dịch ngược) kiểu này là duy nhất đúng, là “bất khả di” . Cốt là nó phải có nghĩa và đúng cái đã, rồi nói đến sự hay sau vậy!
    4. ĐAN THÙY單 箠 trong trường hợp này có:
    - Chữ ĐAN 單 có nghĩa là “đơn”, “một mình”, “cô đơn”…(Bác Bu đã giảng trong comment)
    - Chữ THÙY 箠 có nghĩa là: “tên một loài trúc”.
    Có điều đặc biệt là chữ 箠 này trong Từ điển Thiều Chửu không có ở mục từ THÙY mà chỉ giảng ở mục từ CHỦY (trang 460) với các nghĩa: “roi đánh ngựa”, “hình phạt đánh trượng”. Tuy nhiên ở Từ điển Hán- Việt của Nguyễn Tôn Nhan, ở mục từ CHỦY 箠 (trang 604) lại cho biết thêm nó còn có âm THÙY 箠 với nghĩa : “tên một loài trúc”
    5.  Như vậy vả chăng ĐAN THÙY單 箠 là CÂY TRÚC ĐỨNG MỘT MÌNH. Mà “cây trúc đứng một mình” là CÂY TRÚC XINH, CÂY TRÚC KHÔN / TRÍ TUỆ  vậy!

    Ca dao: Trúc xinh trúc đứng đầu đình (cũng là một mình, khôn thế!) / Em xinh em đứng một mình cũng xinh…
    Dân ca: Cây (i) trúc xinh, tang tình là cây trúc mọc / Qua (i) lối nọ (i) như bờ ao (cũng là một mình, trí tuệ thế) / Chị Hai xinh tang tình là chị Hai đứng / đứng nơi nào qua lối như cũng xinh (láy)…
    6. Phàm là phụ nữ ai lại chẳng muốn ví mình với CÂY TRÚC XINH! 








    1. Cảm ơn anh Ru Chung đã cho em biết thêm ý nghĩa tên của mình. Có lẽ là Trúc đứng một mình thật vì em cũng hiện đang ...đứng một mình thật. chắc tại tên vận vào người, nên số nó vậy. hì hì

      Dù sao, cây trúc cũng là tượng trưng cho người tốt, nên cũng ráng sống sao cho xứng với cái tên của mình anh hén !

      Cảm ơn anh đã giải thích hộ em. Nghe các anh giải nghĩa, em thấy, đúng là sự học vô biên, không sao hết là hết cả.

      Em xin lưu những lời giảng giải này . Mong các anh thật nhiều sức khỏe, bình an . và...viết nhiều bài cho tụi em học hỏi với !

  7. Với bác Ruchung

    Bác Nano đang giải lao đâu đó, hoặc bác gái đang sai vặt chuyện nọ chuyện kia. Bu tui với Ruchung bàn tiếp vụ Đan Thùy.
    1- Bu có Từ điển Tôn Nhan đồ sộ lắm nhưng lại bỏ qua không tra cứu, hôm nay lật trang 1027 thấy ghi chủy , chùy, roi đánh ngựa, một âm là thùy tên một loài trúc. Không có từ điển Hán Việt nào ghi như vậy ngoại trừ Tôn Nhan. Phát hiện của Ruchung vĩ đại ngang việc tìm ra châu Mỹ.

    2- Ba chữ Võ Đan Thùy giàu tính nhạc điệu có khả năng gợi cảm. Võ dấu ngã nghe trúc trắc như là một gam trưởng hùng tráng. Đan không dấu đóng vai cảm âm báo hiệu sự đổi thay, Thùy dấu huyền. vở òa ra một cái gì mênh mông êm ả. Có thể ví Võ Đan Thùy như một dòng thác đang đổ dốc ào ạt rồi chuyển sang róc rách, bổng dưng mênh mông một mặt hồ.
    Do vậy bu tui cố tìm cho ra ba chữ ấy nghĩa gì và viết lên bằng chữ triện.
    3- Dưới đây là từ điển nói về chữ Đan, nó có âm thiền.... nhưng không phải thiền đạo Phật mà tên Thiền Vu vua Hung Nô
    4- Chữ Thùy bộ trúc (một giống trúc) không có trong từ điển thư pháp. Bu tui sẽ cố công tìm kiếm và lắp ghép sao để có chữ VÕ ĐAN THÙY đẹp.
    4- Thân sinh cô gái này chắc hay chữ và nghiền ngẫm kỹ lưỡng trước khi đặt tên con. Trúc xinh trúc đứng một mình càng xinh . Hay, hay lắm...
  8. BoBi tôi không có giải lao đâu đó (như bác Bu đoán), mà do máy hỏng, mạng hỏng. Sáng nay mới chữa được. Mở Blog ra xem thì thật cảm động, đúng là ông tròi có mắt. Trong lúc BoBi tôi đang bó tay chấm com thì Ruchung tiên sinh đã bật dậy tra tự điển rồi cho một comment mang tính khảo cứu về tên người đẹp VĐT thật tuyệt vời, lại được bác Bu sướng họa nghe sướng tai. Cảm động với bác Ru bởi hai nhẽ: - Một là trước đó bác đang "ngọc thể bất an", nguyên nhân do là một hôm đang chạy bộ buổi sáng, bỗng gặp dịch vụ cân đó đong đếm dọc đường. Bác Ru chi năm ngàn và bước lên bàn cân. Một giọng nói rất gợi cảm phát ra từ bàn cân: "Quý khách cao 1m75, nặng 65kg, thân hình cân đối, đẹp trai, đặc biệt là đôi chân dài chuẩn không cần chỉnh như hoa hậu thời trang. Bác Ru phấn khởi về vội làm đơn xin vào Hội Chân dài, nhưng "phúc bất trùng lại" Ban lãnh đạo Hội tiếp khách mặt lạnh như băng, phán ra một câu cũng chuẩn không cần chỉnh: - Chân dài chỉ là tiêu chuẩn đầu tiên (điều kiện cần). Còn các tiêu chuẩn khác đâu, đặc biệt là các vòng một, hai, ba. Đấy là chưa nói đến còn các vòng khác,... Bảo vệ đâu, tiễn khách. Nghe đến đây bác Ru mặt tái xanh, run bần bật, đi lùi, vội nhảy lên xe phóng mất tăm, về nhà ngọc thể bất an do bị hội chứng. Vậy mà nay vẫn bật dậy cmt thì tuyệt vời. - Hai là bác Ru luận tên người đẹp hay không còn gì để nói. BoBi tôi đã hình dung ra tiên sinh một tay cầm máy ảnh, một tay cầm bút lông dơ lên cao với "ngủ chỉ uốn lượn", "chỉ thực chưởng hư", "oan bình chưởng chính"...đôi chân nhẹ nhàng lượn một vòng và hát "Cây trúc xinh (i) xinh tang tình là cây trúc mọc...", Tuyệt vời.

    Còn bác Bu thì luận về nhạc điệu của tên người đep cũng rất thú vị. Chỉ ba chữ nhưng nhưng đủ bằng trắc, có cả Vi-ô-lôn, có cả Công-trơ-bát. Khi xướng lên thì "Trong như tiếng hạc bay qua / Đục như tiếng suối mới sa nửa vời..." Có hai tiên sinh thì BoBi tôi thật yên tâm về chữ nghĩa rồi. Giờ chỉ còn vẽ mẫu Triện, nếu  người đẹp cho ý kiến. Hehe
    Trả lời

  9. Sau một thời gian bàn thảo về hai chữ Đan Thùy ba chúng ta đã nhất trí cao rằng:
    Đan là đơn là riêng lẻ là một mình. (chữ đan bộ khẩu)
    Thùy là một giống cây liễu (chữ thùy  bộ trúc)
    Bác Ruchung đã minh họa tên Võ Đan Thùy bằng một khúc nhạc dân ca quan họ rất chi là ý nhị và cảm động
    Biết ý người đẹp là ý thượng đế nên dù có văn dốt võ dát thì Bu tui cũng liều thân như chẳng có tìm viết cho được ba chữ VÕ ĐAN THÙY bằng lối triện như sau đây, trình hai bác và Võ Đan Thùy được rõ







  10. em đọc cái còm của bác Nano kể chuyện cân đo đong đếm mà nhịn cười hổng nỗi. Bác Nano hài hước ghê luôn.
    Ba anh đúng thiệt là ...nói sao ta, cho em nói câu hơi sến một tí : Cao nhân bất lộ tướng . hì hì

    còn biết nói gì hơn lời cảm ơn ...thiệt lòng em luôn á với cả ba vị sư phụ.
    Mà em gian lém, em khoái quá, em gom hết về nhà em , để em khoe với mọi người là ....tên em, em biết rùi : 

    Trúc xinh trúc đứng chình ình cũng xinh.





Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013

À ơi ! Con nắng đi rồi ...





À ơi ! Câu hát chông chênh, ai đưa nôi qua mấy mùa nông nỗi. Gió đẩy đưa lá cau mày hờn dỗi. Câu hát năm nào lạc lối chẳng còn vương

À ơi ! Lối cũ mờ hơi sương, sao chẳng xoá  lời thương người để lại ? Sao chẳng nhạt những hương yêu vụng dại ? Sao cứ bắt lòng khắc khoải đợi chờ nhau???

À ơi ! Ngày vụt qua mau, ai cõng nắng oằn vai đời ran rát ? Ai run rẩy ôm trái tim phờ phạc, đắng đót lòng nuốt hết vạn lời ngân...

À ơi ! Cái nhớ tần ngần, vươn tay nhỏ khoảng không thinh lặng quá. Nắng ở đâu, để lòng ai  thôi mặc cả, van mưa đừng về, đừng ướt ngõ ai qua .


À ơi ! Nắng chợt gần rồi nắng lại chợt xa, nắng hoang hoải  bẻ cong lời ai hứa. Giọt cà phê đắng bờ môi thêm lần nữa, dẫu chan chứa thật nhiều cũng lặng lẽ... 
đành thôi....


À ơi ! 

         À ơi ! Câu hát ngang trời

         À ơi ! Lời hứa vàng phơi  ít nhiều
         À ơi ! Cái nhớ buồn thiu
         À ơi ! Thôi đã  nát chiều ...à ơi...

Cỏ rối bời đường về xa dịu vợi 
Mảnh tình con thất thiểu rụng bên đời 

À ơi ! con nắng đã đi 
                               con nắng đã đi rồi ...







Thứ Ba, 12 tháng 11, 2013

Nắng có còn vương...





Mụ Tám giương con mắt ti hí, lừ lừ nhìn nhỏ Gái đang ngồi thõng mặt ra buồn xo, tay bứt lấy bứt để vạt cỏ trước hiên nhà. Mụ lầu bầu rủa xả. Ngu đến thế là cùng. Mụ bươn chải bao nhiêu năm nay, Sài Gòn có chỗ nào mà mụ không biết. Đầu có sạn rồi lại sinh ra chi đứa con gái  dở hơi như thế này. Mụ điên . Mụ đang điên. Bao nhiêu chiêu mụ dạy , nó chả phát huy được gì. Giờ lại vác bụng bầu về đây báo mụ. Thế có khổ không cơ chứ ?


Nhỏ Gái không nói câu nào, mặc cho tiếng má nó vắt vẻo đánh đu theo mấy ngọn tầm vông trước ngõ. Khu nhà không số lọt thỏm giữa đám ruộng lấp sấp nước sau vài đám mưa trái tính trái nết  , chợt lao xao hơn bởi tiếng ra rả  của má nó. Kệ, nghe má chửi riết rồi nó cũng quen. Từ khi  biết nhớ, nó chả nhớ gì ngoài những câu chửi của má . Ám ảnh cả trong giấc ngủ cũng giật mình . Nó không biết nó sinh vào mùa nào, má nó cũng chẳng kịp nhớ vì má ...đẻ xoèn xoẹt. Nó chỉ biết rằng nó cứ lùi lũi lớn lên. Như đám cỏ tranh bạt ngàn . Đốt rồi lại mọc. Chỉ sau vài trận mưa lại tiếp tục đâm chồi.

Năm nó mười lăm, mười sáu chi ấy, cái áo công nhân bạc màu không che nỗi vẻ phổng phao rực rỡ của người thiếu nữ. Nó như con nắng nhỏ reo reo trên phố, làm xon xót mắt khối trai ngoài ngõ. Nó bắt đầu thấy vui vì những lời có cánh, những lời mà nó chưa từng nghe thốt ra từ bất kỳ ai trong căn nhà ọp ẹp của nó. Và má nó cũng thôi không mắng nó nữa khi nó dẫn Gã Trai ấy về. Chiếc SH bóng lộn dựng trước ngõ khiến mụ Tám run lên vì sung sướng. Vậy mới được chớ. Còn gái có thì, phải tìm chỗ như vầy thì mới mong nở mày nở mặt. Mụ sướng rơn trong bụng, xum xoe chàng rể hờ không ngớt. Mụ tỉ tê cùng nó, dạy nó phải làm cách nào cho gã kia xì ra tới đồng xu cuối cùng mới được. Hồi đó, nó ngạc nhiên. Nó cứ nghĩ mụ sẽ mắng nó vì có hôm, nó lúi húi cùng gã thậm thụt quên cả giờ giấc, tờ mờ sáng mới lén lén về nhà. Vậy mà, chỉ cần gã xòe nụ cười vương giả, chở mụ đi ăn sáng, dấm dúi chút tiền,  là mọi việc trở nên nhẹ bông. Mụ lại cười ha hả. Tiếng cười sảng khoái không vướng víu chút âu lo. Nó nghe mà dạ cũng mừng theo. Mừng vì cái gì mà chính bản thân nó cũng không hiểu.Đời con gái của nó cũng ra đi nhẹ tênh  như tiếng cười của mụ. Chả vướng bận gì. Ai dám bảo ngàn vàng không đổi ? Nó chợt cười bâng quơ. Hun hút.


Cái lần ấy, thoắt cái,  cũng đã hơn ba năm rồi. Thằng Nhóc nhà nó cũng bắt đầu chạy lăng quăng khắp xóm. Năm đó, mụ Tám lên tận nhà Gã trai, hò hét suốt trên ấy . Gã sợ quá, vội  vàng tống cho mụ hai chục triệu cho yên chuyện. Mụ về khoe khắp xóm. Đấy, gả con cho tụi Đài Loan dễ gì có được  mớ tiền to như mụ chứ ! Mụ ngồi lột củ  hành  cả ngày, đau hết cả lưng, cay xè xè mắt  cũng kiếm chưa được một triệu đồng mỗi tháng . Vậy mà, chỉ nhoáng một cái, mụ có hai mươi triệu. Lời quá rồi còn gì. Như mớ rau dại, quăng đó, chả chăm nom gì, vậy mà vẫn cứ xanh rì rì, vẫn thành bữa ngon đó thôi. Mụ quên bẳng là nó sắp sửa sinh con, quên luôn hai mươi triệu ấy để mua sự im lặng của mụ ,  vì lúc đó nó vẫn chưa qua tuổi 17.  Mụ  thôi không lột củ hành nữa. Cứ cạn tiền là mụ chực đón Gã Trai, gã hậm hực cau có nhưng vẫn quăng tiền cho mụ. Phải thế chứ ! Đời mụ xem như hổng vì vớ phải thằng chồng vô tích sự, bỏ mặc mụ xoay như chong chóng moi từng ngóc ngách để đào ra tiền. Đời dạy cho mụ cách trơ lì , đến mức, ngoài tiền ra, mụ chả còn nghĩ đến cái gì khác cả. Tình yêu là thứ gì đó rất mơ hồ với mụ.  Ờ, mà cần gì yêu. Cứ thích là vật nhau ra cho tơi tả, cần gì phải yêu đương chi cho thêm rắm rối. Thế nên, những gì mụ gieo vào cái đầu ngờ nghệch của nó chính là những gì mụ lấy thân mình ra chiêm nghiệm. Nó suy nghĩ đơn giản . Tình yêu như cuộc đổi chác con cá, miếng rau ngoài chợ. Gã Trai thương nó, chiều chuộng nó, dẫn nó đi tới những nơi nó chưa bao giờ được đặt chân đến . Gã tốt với nó, thì nó có vì Gã làm chuyện Gã muốn cũng là lẽ thường thôi. Nó quên rằng, nếu cái gì đổi chác được, mua được, thì đều có sự sòng phẳng . Nó không ngờ Gã lạnh lùng , dửng dưng khi nó báo tin mầm sống tình yêu của Gã đang lớn lên từng ngày trong bụng nó. Gã quay ngoắt, gạt phắt nó ra khỏi lối đi của Gã,  như chưa từng quen biết nó. Lúc đó, nó buồn thì ...ít, nhưng sợ hãi thì nhiều. Nó không hình dung ra nỗi nó sẽ làm sao để nuôi một đứa bé trong khi đến cái ăn nó còn chật vật. Nó nhớ lúc sinh thằng Nhóc ra, xoay qua xoay lại, tiền đi đằng nào không biết. Lắm hôm không tiền mua sữa cho con, nó lếch thếch ba chân bốn cẳng ra nhà Gã Trai hỏi chuyện. Lần đó, Gã quăng cho nó cái nhìn khinh miệt :

- Tưởng thằng này ngu lắm sao hả ? Có sức chơi, có sức chịu. Biết có phải con thằng này không mà ra đây ăn vạ ? Có giỏi thì đi xét nghiệm đi . Phải con tao, tao nhận .


Nó lũi thũi đi về. Mụ Tám biết chuyện, nhảy đong đỏng lên tru tréo, rồi lăn xả làm ầm ĩ trước ngõ nhà Gã Trai. Cửa vẫn đóng kín. Chỉ có tiếng mấy con becgie trả lời mụ. Mọi gào thét  đều vô vọng. Mụ ức lắm, nhưng mụ biết làm gì hơn khi tiền ăn còn chả có, lấy đâu ra tiền đi xét với nghiệm chứ. Nhiều khi mụ nhìn mặt thằng Nhóc , y như đúc từ khuôn ra so với cái bản mặt khinh khỉnh của Gã Trai, chả cần tờ xét nghiệm nào, cả làng ai cũng biết đích thị là con của Gã. Nhưng cả làng chứng thì đã sao, đến một bước chân qua cửa nhà Gã, người như mụ cũng không có cơ hội mon men . Cái nghèo nó cột tay, cột chân, cột luôn cả suy nghĩ , khiến con người ta trở nên bần tiện như vậy đó. Không hiểu mụ lân la, lụm lặt ở đâu, ai đó xui mụ kiện , thế nào Gã cũng phải xuống nước vì nhỏ Gái chưa vị thành niên. Mụ mừng húm như bắt được vàng, định bụng sẽ ra xã nằm vạ trên ấy cho cái Gã Trai kia đi tù hoặc ít ra cũng hù Gã để moi tiền . Nhưng mụ chưa kịp làm gì thì Gã vọt sang Sing mất rồi. Toi đời chưa. Chả còn kiện cáo gì được nữa. Tay trắng càng thêm trắng tay. Lại phải lột củ hành đến đổ ghèn toét mắt. 


 Thế nên, khi thấy nhỏ Gái lại rù rì rủ rỉ với gã trai  lạ nào đó bên hiên  nhà, trong bóng tối om om của tàn cây trứng cá,  mụ cứ đi ra đi vào. Mụ sốt ruột. Mụ vặn vẹo nó đủ chuyện. Chuyến này dứt khoát không để nó dại như lần trước . Chưa kịp xơ múi gì đã bị vất đi như mảnh giẻ. Vậy mà, bao nhiêu lời mụ nói, con Gái bỏ đi đâu hết. Giờ đây, bụng nó lại lùm lùm. Hỏi sao mụ không điên lên cho được. Giá như nó đi ..làm gái đi, biết đâu còn mang tiền về nuôi được cả nhà, còn moi được tiền mấy thằng ham của lạ. Còn đằng này, tiền một cắc chả thấy, toàn ôm những lời hứa hẹn cưới xin mà đem thân mình ra đãi thằng đó ăn miễn phí . Mụ đã nói với nó rồi, chả có thằng đàn ông giàu có nào dại dột đi cưới cái con vô học, ốm tong teo, đã thế còn có  con nhỏ, khóc ngằn ngặt cả ngày như nó. Thế mà nó có chịu nghe mụ đâu. Cứ hở ra là : " Anh ấy thương mẹ con con lắm. Anh ấy hứa..." Đấy, giờ thì ...đẹp mặt rồi.

Chửi chán, mụ bắt nó dẫn mụ lên nhà gã ấy. Trong đầu mụ nhẩm, lần trước mụ dại quá. Hai mươi triệu tuy có nhiều thật nhưng chả thấm vào đâu so với việc nuôi thằng Nhóc tới lớn cả.  Giờ khác rồi, kiểu gì mụ cũng phải bắt gã ấy ói ra cho bằng  được. Bao toan tính của mụ chợt ù lì ra, khi Gã Trai Lạ chả buồn nhìn tới mặt mụ, thản nhiên  ngồi nhâm nhi ly cà phê sáng. Đợi mụ nói xong, gã mới thủng thẳng gạt váng nước trên mặt bàn đá xuống đất, tay nhịp nhịp cạnh bàn, mắt nhìn nhỏ Gái cười cười, rồi nói như ru :

- Thằng kia nó dại, chứ thằng này, đầu hai thứ tóc rồi để má con bà nắm thóp sao ?  Yêu đương hết thì thôi, chứ lên đây nói tui làm gì ? Con bà đâu còn nhỏ, hai chục tuổi rồi bà ơi . Giờ má con bà thích thì đẻ, không thì muốn làm gì làm. Bà hỏi con bà đi, nó mà không chịu, tui làm gì được nó ! Nói đi cưng, anh có ép cưng không ?


Gã hất ánh nhìn đểu giả nhìn gương mặt xanh xao của nhỏ Gái không một chút lăn tăn trong lòng. Nhỏ Gái cúi mặt, tay gạt vội nước mắt. Ờ, Gã nói đúng, gã có ép uổng gì nó đâu. Là tự nó, tự nó không biết giữ mình, tự nó tin vào những lời ngọt ngào đêm nào vẫn còn vang vang bên tai nó. Người ta chưa lầm lỡ lần nào thì bảo là dại dột không biết. Còn nó, sao bị rồi mà vẫn cứ như con cừu non ngơ ngác, vẫn cứ tin rằng...những gì đàn ông nói là thật, mà quên rằng, với không ít đàn ông, lời hứa cùng bạn bè, công việc  nặng tựa ngàn cân, nhưng hứa với người phụ nữ của mình, dù chỉ qua đường như nó, thì chẳng khác nào món trang sức rẻ tiền, cho thêm phần lung linh, có cũng được , không có cũng chẳng sao .  Chẳng có ý nghĩa gì với họ cả.  Nó không thể tin rằng,  trong tình yêu, bên cạnh những ngọt ngào hứa hẹn, luôn chực sẵn  những chiếc bẫy êm ái , mà những con mồi như nó đến khi sập bẫy, bị bẫy cắt nát chân ra rồi, vẫn cứ tin, cứ mơ, cứ mong.... là người ta không cố tình, người ta chỉ vô ý. Hay để ru lòng, tự huyễn hoặc , đổ lỗi cho...ông Trời.


Chửi chán, khóc chán rồi cũng phải lếch thếch đi về. Mụ Tám đi trước, lảm nhảm cằn nhằn không dứt. Thỉnh thoảng điên tiết, mụ quay lại, xỉa xói nó. Nó im lặng, không dám cãi một câu, cứ lúp xúp đi theo mụ. Con đường nhựa ngoằn ngoèo qua những thửa ruộng nham nhở , qua những lô đất đang bị cắt xẻo từng mẫu vụn để xây những căn nhà  cấp bốn bé ti rải rác. Trời đang vào đông. Mới sáng còn se se lạnh mà giờ đã hừng hực như thế này rồi . Cả một màu nắng vàng óng  rót lóng lánh phủ đầy trên từng nhành cây, ngọn cỏ. Không biết có khi nào ông Trời xài hết nắng không ? Chắc hẳn ngày ấy ...trần gian lạnh lắm, lấy gì mà sưởi ấm chứ.


Nó khẽ vuốt vuốt những ngón tay gầy guộc của mình. Từng con nắng tí tách  luồn qua kẽ tay, vỡ vội xuống mặt đường không vướng víu. Sao lại thế hả trời ? Nó ...nắm kỹ lắm mà, nó giữ chặt lắm mà.... 

hén, nắng của trời mà, có phải của riêng nó đâu. Vậy mà, nó cứ ngỡ... nắng của riêng mình. Buồn cười thật...


Nó thả nụ cười vô hồn vào khoảng không lồng lộng. Nụ cười không bật thành tiếng, nhẹ nhàng vỡ vụn trên bờ môi nứt nẻ vương đầy nắng, chầm chậm loang đi, loang đi ...



Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2013

Đợi trăng về





Cái tin chị Liên  có bầu chẳng mấy chốc lan khắp từng hang cùng ngõ hẻm. Cái xóm  bé tí ti như ổ tò vò, hắc xì đầu ngõ ,  từng cọng cỏ cuối hẻm cũng râm ran thì đừng nói gì đến cái tin động trời như vậy. Quán nước mụ Tám bỗng dưng thành nơi mấy bà tụm năm , tụm bảy, xì xầm to nhỏ. Không tò mò mới lạ,  khi đến nay,  bụng lúp xúp rồi mà không ai biết ba đứa bé là ai. Còn chị Liên, chỉ im lặng cúi đầu khi có ai hỏi tới. Và dường như, cứ úp mở như thế, lại khiến các mụ điên lên vì con tò mò đang cắn rít. Chẳng thà cứ huỵch toẹt ra, " con chồng chị đó ", biết đâu, các mụ nhảy đong đỏng, bù lu bù loa vài bữa lại thôi. Đời cũng lạ thiệt.


Chị Liên cố sức đẩy cái xe tấp vào vệ đường. Trời đã đứng bóng. Cái nắng giữa trưa vàng rụm trên từng góc phố, sấy khô ran từng hơi thở. Chị cảm thấy mệt, thở dốc từng hơi phả toàn mùi nắng, tay vân ve vòng bánh xe quen thuộc, mắt dõi ra ngoài lộ. Xe cộ gì chạy rát cả mặt đường, nghe nhức cả tai. Vậy mà hôm nào mệt mõi nằm bẹp dí trong căn phòng trọ, chị lại nhớ cái âm thanh ấy đến khủng khiếp. Không nhớ sao được ? Một ngày không đi bán, là một ngày không có ăn. Một ngày chỉ nằm nhìn lên trần nhà nghe lũ chuột chí chóe nhau trên mái tole hoen rỉ rồi suy nghĩ mông lung . Một ngày chỉ nghe tiếng con thằn lằn chem chép , nghe cả tiếng đứa nhỏ đang hổn hển từng nhịp tim nôn nóng trong bụng chị. Còn sức, chị còn cố . Còn phải gò cái lưng cong queo , rướn cổ to bè bè những gân xanh chằng xanh chịt, còn phải dùng đôi tay  chai sần đẩy đừng vòng bánh xe rong ruổi khắp nẻo đường. Người nghèo không được phép bịnh. Và  người mẹ như chị càng không được gục ngã. Quyền ưu tiên duy nhất mà ông Trời ban cho những người như chị là như vậy đó. Buồn cười thật. 


  Gần bốn mươi tuổi, hơn mấy chục năm gắn liền đời mình với những vòng xe lăn cộc cạch này, chị cũng đôi ba  lần  rụt rè mơ đến một mái ấm khi đi ngang đám rước nhà ai . Cũng đôi ba lần run rẩy bởi cái nắm tay  nhè nhẹ của ai đó  để rồi giật mình , chị  ngơ ngác  nhìn bóng đêm đặc quánh om om của căn trọ tồi tàn , bần thần tiếc nuối sao giấc mơ tan vội quá. Bất chợt, chị nhớ anh. Nhớ là nhớ vậy thôi chứ chẳng có gì để nhớ. Đôi lúc chị ước, ước gì anh để lại cho chị một vật gì đó như chị xem phim thường hay thấy. Chị không dám mơ ...gì xa xôi quá, chỉ ước chi, có ...cái áo của anh thôi , biết đâu còn chút hương anh lẩn khuất đâu đó . Để đêm sẽ bớt chùng hơn với chị. Để sau này con nó lớn lên, chị sẽ cười và nói với nó " áo ba con đây nè ". Có khi nào được vậy không hén ? Chị bất giác cười, nụ cười méo xệch trên bờ môi mím chặt.


Hôm nay ngày rằm, chị   bán hết sớm. Ông Trời dường như nghe thấy lời thù thì của chị.  Chị nôn nao, cố quay tay thật mạnh vào . Từng vòng xe lùi lũi, cuộn từng vòng đường hối hả . Trời vừa nhá nhem tối, chị lại hì hục chuẩn bị ra con kênh trước lộ. Chợt, chị siết vòng xe lại. Không nhúc nhích. Tiếng mấy mụ Tám xoen xoét , lao nhao trong quán :

- Già rồi, chân cẳng vậy còn bày đặt mang bầu. Tui vầy mà còn không dám đẻ nữa nè. Đúng là liều dễ sợ.

- Thì phải cho người ta ham hố chút chứ bà . Bà sướng không cho người ta sướng à?

- Sướng cho lắm vào, giờ khổ cũng đáng...

....

Mỗi người hùn dăm câu, bẻ vụn  cái thân thể vặt vẹo của chị.  Răn rắt. Chị cắn chặt môi, mắt tự dưng nhòa nhòa. Ừ ! Là tại chị hết. Chị ham hố, chị muốn như vậy đó. Chị muốn hét lên cho mọi người biết , không một chút xấu hổ,  rằng chị cần, cần đến chết đi được một bàn tay của ai đó, cần đến nỗi nhắm mắt lại chị cũng thấy, mở mắt ra chị cũng mơ. Mà có ai muốn nắm cái bàn tay chai sần từng cục, to như nắm đấm này không ? Có ai muốn hôn , dù vội vàng, hời hợt cái bờ môi nứt nẻ, khô quắt queo, chả mùi vị gì nhạt nhẽo như chính cuộc đời chị không ? Không có đâu. Không ai cúi xuống nhìn chị cả. Đàn bà như chị, không có gì xa xỉ bằng đòi hỏi một người đàn ông của riêng mình. Chị không trách anh, chưa bao giờ trách anh. Những lúc đau đớn cùng cực, chị chỉ muốn bẻ cái chân cong queo kia quẳng đi cho rảnh nợ. Người ta thương nhau đến năm non bảy  núi cũng trèo , cũng cố tìm đến với nhau cho bằng được. Còn chị , nhìn đó , thấy đó, cách nhau mấy ngõ đâu mà...chỉ dám lặng im , nuốt hết vào lòng. Anh vô tình cũng được, anh thờ ơ cũng chẳng sao, anh chưa kịp nhớ có một người như chị  cũng không quan trọng. Với chị, anh vẫn là điều đau đớn kỳ diệu nhất mà ông Trời dung ruổi .Ờ thì ít ra một lúc nào đó, chị có cái để cười, để thấy lòng rưng rưng khi nghĩ đến. Và tất cả những điều ấy, không phải anh mang đến cho chị, thì là ai ? Không ai ngoài anh cả . Mọi người cười chê chị, mọi người thương hại chị, nhưng có ai hiểu rằng chị  cũng là con người, là đàn bà đấy . Cái khao khát từng đêm cứ cắn rứt chị , tùng xẻo từng tế bào trên cơ thể chị. Nó thôi thúc chị đến giấc mơ cũng nhọc nhằn, thở dốc. Mơ đến nhàu nhỉ, tả tơi  rách chiếu cũng vẫn một mình chị trơ trọi. Chẳng có gì. 


Chị lẳng lặng đẩy xe ngang quán. Mấy mụ Tám đổi màu đon đả: 

- Đi đâu tối vậy bà ? Cẩn thận nghen , xóm mình chưa mắc đèn đường đó.

Những ánh mắt ngượng nghịu xuýt xoa, những nụ cười xuề xoà  ve  vuốt , xoa dịu chị. Chị không giận mọi người. Mà có quyền gì để giận. Chị khe khẽ cười, chào mọi người , rồi tiếp tục vòng xe dang dở. Bỏ lại sau lưng câu chuyện lửng lơ chưa kịp kết. 

Ngồi trong bóng tối, chị lặng im nghe từng tiếng côn trùng gọi nhau đến khản cổ. Tự dưng chị ước gì được giống như chú dế nhỏ kia, được gọi tên anh cho cả thế giới cùng biết. Đã năm lần trăng tròn rồi khuyết, lần nào chị cũng ra ấy, cũng vào giờ này. Chị đếm từng ngày để đến rằm, đếm từng vòng quay xe đến chỗ đám cây tràm , rồi ngồi đó đếm từng con muỗi chị ...chộp được, rồi lũi thũi đếm từng vòng xe quay về. Năm mùa trăng như thế đến rồi đi. Chị vẫn cần mẫn như một con chiên ngoan đạo.Và tối nay, chị lại hồi hộp như cái lần đầu tiên ấy. Dạ cứ lao xao, nôn nao điều chi rất lạ. Vậy mà, chị vẫn lặng yên, dõi mắt nhìn ra lộ. Ánh đèn đường heo hắt không đủ vẽ lên cái dáng ngồi khắc khổ của chị. Nhưng cũng đủ để chị mong một bóng hình quen thuộc. Mong, mong lắm. Chị ngước nhìn ánh trăng mờ nhạt, không vằng vặc như hồi chị còn ở quê. Trăng Sài Gòn sao mà cô đơn , nhạt nhẽo đến thế. Nếu không có anh đến bên đời chị, có lẽ, chị cũng không nhận ra...Sài Gòn vẫn còn trăng. Và ô hay, chị lại yêu lúc nào không biết, lại thương cái quạnh quẽ nơi con trăng ấy. Chắc nó buồn lắm, giống chị bây giờ nè. Có ai để nói chuyện đâu. Cũng lắm hôm rằm chị ra đây, nhưng con trăng đi đâu mất. Chị lại thấy...thiếu thiếu. Mới hay, đâu cần rực rỡ cũng đủ làm người ta say, say cái ngầm ngầm duyên thấm dần qua từng giờ, từng khắc. Chị say trăng , hay chị say anh, chị cũng không biết nữa. Chỉ biết rằng, như một điểm tựa, một Đức Tin, để chị vịn vào, đi tiếp. Chỉ vậy thôi.


Chị lũi thủi quay về, như lúc chị đi ra. Con trăng lẽo đẽo theo sau lưng chị. Lời lặng thinh không nói. Từ xa, quán bà Tám sáng trưng, nhộn nhạo, khác hẳn với mọi khi. Chị hơi tò mò. Đám đông lổn nhổn trước quán. Chị nghe tiếng được  tiếng mất, tai lùng bùng cả đi :

- Ê, bà hay gì chưa, cha Phan bị xe đụng chết rồi. Vợ chả chạy đi nhận xác kìa. Nghe đâu đi làm về bị ngoài khúc Tân Tạo á.

- Phan nào ? Chị hỏi, giọng lạc đi,  tay run run siết  bánh xe, môi mím chặt.

- Trời ơi ! Cái ông Phan nhà cuối hẻm nè. Ổng...

Chị không còn nghe gì được nữa. Mắt nhòa đi. Nghẹn ứ nơi lòng ngực. Yên lặng một lúc, chị buông một câu nhẹ tênh , thì thào :

- Tội chưa. Vợ con ông biết làm sao...


Chị buông thõng câu nói, lẳng lặng đẩy xe chen qua đám người, về căn trọ tò vò của mình. Đóng cửa lại, chị không bật đèn, chỉ ngước mắt nhìn qua ô cửa xếp bé xíu trên cao, mặc cho lòng ngã gục, nấc dài từng tiếng. Bóng đêm không thấy đáy, lặng câm .  Con trăng cũng không còn theo chị nữa. Chắc lại vật vưỡng nơi nào rồi. Ừ, cũng hay. Có chỗ để vui vẫn tốt hơn ngồi nhìn con đàn bà dở hơi gầy quắc này. Cứ đi trăng nhé. Bao lâu cũng được. Rồi rằm cũng có kẻ đợi mà. Đợi hoài luôn như vậy đó.


Chị khe khẽ xoa xoa bụng, như muốn nắm chặt bàn tay bé bỏng kia, muốn thì thầm với con rằng " lớn nhanh nghen con, rồi mẹ sẽ dẫn con đi ...coi trăng . Con trăng không biết khóc, không biết buồn, không xấu như mẹ. Con trăng sẽ cười, sẽ chạy, sẽ nhảy theo từng bước chân con .... "


Xa xa, tiếng ai oán nhà ai văng vẳng. 
Chợt xa, chợt gần...