Thứ Ba, 28 tháng 10, 2014

Nếu Mình thương em

Ảnh chôm. 



Em biết thu đã cạn mùa , lá cũng thôi trút vàng phơi
Để nắng xanh xao khép mắt hờ, mong nối giấc mơ gọi thu về lần nữa
Đông rón rén nép mình sau ô cửa
Chạm khẽ thôi
Mùa khoát áo theo chồng.
Em biết nắng cuối ngày  gầy rộc giữa mênh mông
Chới với níu ngày rơi , bấu mặt trời bỏng rát
Đêm dủng dẳng chẳng nỡ buông, con dế buồn tênh câu hát
Cái nhớ tần ngần nghe sương vỡ giọt đời  tan
Em biết rồi sẽ có ngày Mình chẳng thể cùng em  đi khắp cõi nhân gian
Ngày buông tay em, Mình về với đất
Nước mắt em chắc chở cả con sông phù sa, lở bồi hai bờ Được - Mất
Sông cuộn nước đỏ ngầu
Em giấu bão lòng, em tiễn Mình đi...


Mình ơi !
Sông rồi cũng cạn, mùa rồi cũng vơi
Gánh mớ xuân xanh, em chẳng bán nữa đâu, em vứt hết cả rồi
Tóc muối vấn sương phai, em đợi Mình về, trong giấc em
Mình gõ cửa , gọi em : " Bà ơi !  Tui về với bà đây. Tui không đi nữa !"
Em mừng lắm, em luống cuống, chân quíu, tay run... vịn vào lời Mình hứa
Em đẩy cửa ngó trời
Trời giăng trăng trắng...

mắt rưng rưng...

Mình ơi !
Con trăng ngày mưa ướt sũng lạnh run rồi
Nếu có thương em, Mình đừng để bóng em mồ côi khóc mình ênh . Tội lắm....



Thứ Năm, 23 tháng 10, 2014

Em muốn... bắt cóc anh !

 



Chẳng biết có gì buồn trong buổi sáng nay
Sao đám sẻ đi đâu bỏ bầu trời trống hươ trống hoác ?
Mái phố mùa trôi qua kẽ tay gầy rạc
Vốc mớ thu phai 
con nắng nhạt nhếch môi cười.
Em chẳng biết giấu vào đâu cái nhớ cứ chực rơi
Em cột gió phương Nam
Em xùa mây phương Bắc 
Em cấy mớ mạ yêu, đợi mùa thương anh hẹn ngày  về cùng gặt
Trăng cạn lửa cháy đồng
Trơ gốc rạ rồi sao chẳng thấy anh đâu ?
Anh xem nè, tội tình chưa dải yếm thắm úa màu
nâng mảnh trăng cong, rẩy run chờ tay ấm
Bờ môi khát chiếc hôn... 
Anh ơi ! Em lạnh lắm!
Mưa ướt váy em rồi, sao em chẳng thấy anh ?
Ờ, chắc tại em lẩn thẩn mất rồi, cứ đợi mưa về tìm nhặt chút nắng  hanh
Mang yếm ra phơi trước cửa thiền sấp ngã
Con dế bỡn cợt khua râu, cạn chén đời,  mượn cơn say, buông lời mặc cả
Vạt cỏ cúi đầu
Nghe duyên rụng
Chợt đau...

Anh ơi ! Nếu mình có nợ cùng nhau.
Em muốn  ... bắt cóc anh cả đời còn lại
Bắt anh tước lá trầu cay, quệt miếng vôi nồng, cắn mảnh cau tươi, chỉ đỏ luồn tay dệt võng ru em bốn mùa vàng ươm nắng quái
Và tiếng con chúng mình cười trong vắt giấc mơ yêu....

Anh nè, chẳng biết có tham quá không anh, thôi thì, cho em ... bắt cóc anh một ngày thôi, cũng đã quá nhiều
Anh nhỉ ! 




Thứ Tư, 22 tháng 10, 2014

Những người bạn Blog

Nhiều khi vui quá tui cũng không biết viết gì, mà buồn quá , toàn kể chuyện buồn hoài mắc công bà con nghĩ tui ăn ở không giựt gánh than của Trần Bình Trọng mà bán xuyên thế kỷ. Tự dưng hôm nay tui nhớ những người bạn, mà nhờ có blog, tui mới biết họ. rồi từ mạng ảo bước ra đời thực, tui... iu họ hồi nào không hay. hì hì.
Nhiệm vụ chính là khoe hình thui, chứ thiệt sự giờ... không có hứng viết gì cả. hì hì

 Lần ra Đà Nẵng, được cô chú Thông - Blog Cao Thông giúp đỡ nhiệt tình. Tui đang cố gắng ra ấy lần nữa để ... phiền cô chú tiếp. hì hì

Với Blog Bình Nguyên

Với Blog Hương Nguyễn ( Tà ) - blog Trường Phúc ( Phúc Như )  - hai người bạn rất thương  từ hồi mới tập chơi blog bên yahoo đã có may mắn có được đến bây giờ

Tui dí bà thầy duyên Tăng ( blog Trường Phúc ) trạc tuổi nhau mà đi dí bà thầy, nhìn bà thầy của tui cứ như em bé . hì hì

Con ai nấy...ôm.
 Khoái ôm bà Tà. hì hì



Đi Cần Thơ dí Tà

Lần xuống Cần Thơ, gặp blog Ngọc Hân ( jeans xanh ) - cô bé rất thông minh , vui tính và dễ thương, đặc biệt em có một tấm lòng nhân ai tuyệt vời mà không phải bạn nào tuổi em ( kể cả tui ) cũng làm được như em . Cô bạn áo đen là Thảo - em gái của Tà -  người vô tư, vui tính nhất mà tui  được  biết. nhớ bả vô cùng lun. 


với Blog Lão Cóc Ghẻ và blog Nguyên Hà Lê ( Nga ) trong lần Nga vào Sài Gòn

 những ngày Nga vào thật ngắn, không đưa bả đi đâu chơi được. Tiếc ghê lun.

Blog Camen ( Lam Linh - váy xanh lá  ) , Blog Mộc Miên ( cô nàng pull trắng chống tay tựa cầm ) và người đẹp làng Face - Blog Miền Tím ( Violet - váy đỏ  ) gặp nhau trong lần Violet vào Sài Gòn.

với blog Phương Nga ( áo sọc ) cùng bạn chị Nga

Với Blog Trần Trung Kiên - blog Nguyễn Thu và cô em đồng hương rất xinh  Phương Loan




Và món quà sinh nhật đầu tiên trong đời ( già ngắt mà lần đầu tiên có bánh kem dí bông mới ghê ) do một người bạn blog cho tui á. Nhìn chú heo con trong ổ bánh ngoẻo cả đầu do ...chạy xa quá, mà thương ghê lun ! Cảm động dã man. hic hic



Thứ Năm, 16 tháng 10, 2014

Mùa này điên điển đã vàng bông ....



 Mùa nước nổi phương tiện di chuyển lý tưởng nhất là những cái ghe  mỏng manh như thế này



Tháng 10 rồi. Cái se se lạnh thi thoảng khi đêm chạm vào da làm tôi chợt nhớ... ờ, sắp hết một năm nữa rồi. Những câu thơ ướp mùi hoa sữa ngập tràn trên facebook bạn bè làm tôi cứ mơ một mùi hương mà mình chưa một lần được ngửi . " Tháng chín quấn thu phai nghe tháng mười nghiêng gọi mùa hoa sữa " -  thật ngọt ngào, thật dịu dàng làm sao  ấy nhỉ ! Sài Gòn nơi tôi ở vẫn vậy thôi. Vẫn những cơn mưa thất thường chợt đến chợt đi, vẫn những con đường ầm ào chạy trong nỗi nhớ. Đâu đó có màu xanh lúng phúng lá me non tròn xoe, đâu đó  có màu hoa bằng lăng dìu dịu, đâu đó có những cơn gió vốc nhẹ từng mớ bụi hoa lim vàng ươm rải kín ngõ ...

Chiều nay Sài Gòn mưa. Cuộn mình trong chăn, tôi nằm ngó những hạt mưa xiên xiên vả vào ô cửa kính, lòng chợt nghe nhớ, nhớ cái gì đó xa xa lắm... Giờ này, ở quê, chắc nội tôi đang nằm trên võng lim dim mắt. Chắc cô Sáu tôi đang ôm cái radio nhỏ xíu rè rè nghe những bản vọng cổ sàng xê... Giờ này, miền Tây quê tôi đang vào mùa nước nổi...

Từ giữa tháng 9, khi cái nắng rát cả da thịt bắt đầu  mệt mõi, trở nên ngoan hiền hơn, đằm thắm hơn, cũng là lúc dãy đất phương Nam bước vào mùa nước nổi. Bao công việc gặt hái, mùa màng đều đã dọn dẹp xong chờ đón nước về đồng. Không như cơn lũ nhấn chìm bao công sức của người dân như miền Trung phải hứng chịu, con nước của đất phương Nam dễ yêu như cô gái chưa chồng đương độ nồng nàn xuân chín. Nói phét tí, dưng thật sự, trong tôi, có một lúc nào đó nghĩ thế thật. Tôi không gọi là lũ, vì lũ ác lắm, Dân miền Tây như tôi chỉ thích gọi " mùa nước nổi ", " mùa nước ngập ", hay đơn giản... " nước đã về ". Con nước  vào mùa lên rất nhanh, sáng đun ấm trà nước vừa chạm mép rạch xa xa, xế xế bắc nồi cơm, khói chưa kịp bung đã thấy con nước sát chân nhà mang theo đám lòng tong bé xíu xiu tung tăng như lượn chợ. Đất phương Nam trừu phú là đây. Ây chà, nhắc đến cá, mới nói, lâu rồi tôi không được ăn cái vị beo béo của con cá linh múp míp ướp xả chiên giòn rùm rụm. Mùa này, cá linh nhiều lắm, bày đầy ngõ chợ. Chỉ nhìn mẹc cá linh roi rói, óng ánh, tôi như nghe cả mùi thơm lừng rất bắt của nồi lẩu cá linh  nghi ngút khói với vị chua nhè nhẹ. Chỉ cần nước dùng - thường được nấu từ nước dừa, nấu với lá giang, hay lá me non, hoặc không có thì  dầm với chút me -  sôi bùng,  thả mớ cá linh tươi xanh đã được ướp gia vị đậm đà vào, ăn kèm với rau sống là bông điên điển vàng rực rỡ, đo đỏ hoa sua đủa, mồng tơi xanh mướt, bông súng trắng phau ...toàn những thứ mọc ven kênh , ven rạch , không khó để tìm trong vườn nhà...  Chao ôi ! Cái vị thanh thanh ấy chạy đến đâu, nghe rần rần đến ấy. Ngon đến mụ người.


Lẩu  cá linh

Có đến miền Tây vào mùa này, và may mắn hơn nếu có quen một ... nông dân chính hiệu nào đó, trải nghiệm chắc chắn sẽ tuyệt vời hơn nhiều nếu mua vé tour du lịch thông thường. Cảm giác ngồi trên sạp gỗ tre kêu ọt ẹt, bao la sông nước xung quanh, gió đồng lồng lộng mang hương phù sa ngòn ngọt, rít hơi  rượu nếp cay cay, cắn miếng thịt chuột đồng nướng thơm nức mũi, gấp mớ rau đắng, bồn bồn chấm vào nồi lẩu mắm dân dã, nghe cô Hai, chú Sáu hát mấy câu vọng cổ à ê, lúc cao hứng vỗ đùi đen đét cười sảng khoái... Cái tình người phương Nam  nồng nàn, hồn hậu  như vậy đó. Không đủ ngọt ngào một tiếng dạ, hai tiếng thưa; không bãi bôi nhau bằng lời chào đon đả; không đủ khéo léo để che cái vụng về ... Họ thật như mùi lúa, chả biết giấu giếm chút hương dành cho vụ sau.  Cứ có bao nhiêu là tỏa hương cho cạn kiệt.

Chợt nhớ ngày xưa, có lần tôi được ngồi trong chòi lá giữa cái mông mênh nước . Ngày ngó đám vịt râm ran, theo vỏ lãi len con nước xanh rì bèo tấm, nhìn cả vạt điên điển vàng hừng hực dưới nắng, căng lồng ngực hít thật sâu hương tràm dìu dịu  trên cao phả xuống mặt rạch từng sợi hoa trăng trắng li ti vương theo gió...   Đêm, ngồi nghe tiếng ếch nhái ì ọp, tiếng cá quẫy đuôi, tiếng muỗi vo ve, trải cái chiếu cói ra mặt sạp, bày chút đồ nhắm...  Ôi ! Đến con trăng nó dường như cũng tròn hơn, lồng lộng hơn. Đến con gió cũng ngọt lạ ngọt lùng với mùi ngầy ngầy hương gỗ tràm mục ngâm trong nước.Có lần phụ nội lột vỏ cây tràm, tui hay lột thật chậm, thật khéo để giữ cho mình cái lớp vỏ lụa mỏng manh hồng hồng nâu nâu, rồi tỉ mỉ lấy chì, vẽ lên ấy bất cứ thứ gì tui mơ ước. Ngày ấy, tập đi học tôi toàn xài bằng giấy đen nhám sì thì lấy đâu ra giấy để vẽ. Nên, tôi để dành mớ vỏ lụa tràm ấy đầy trong cái tủ bé con của tôi.  Tôi vẽ không chán, dù vẽ rất xấu. Khi thì mái nhà nho nhỏ với hàng dừa nghiêng nghiêng, khi thì con đường ngoằn nghoèo chạy lúp xúp quanh mớ cây khô, khi vành nón lá, lúc nụ cười hiền ... Tôi vẽ, rồi thả xuống nước, ngồi nhìn đợi xem bao lâu thì nó chìm đi, bao xa nó có thể lênh đênh được... Giờ nghĩ lại, xem ra, tôi ngớ ngẩn dở hơi từ bé ấy nhỉ !


Nhậu thế này thì còn gì bằng 


Tháng mười sắp cạn rồi. Con nước phương Nam vàng rươm màu điên điển, xanh mướt bèo tây... đang dặt dìu trong ký ức, mang theo nỗi nhớ.  Rồi nước rút, rồi bà con rôm rả cho mùa vụ mới, rồi từng khạp mắm cá linh dậy mùi sực nức sau bao ngày ủ...

Tự dưng tôi lẩm nhẩm câu thơ cái thưở ngô nghê tôi viết vội, tự ru mình :

         " Nhìn cá linh nhớ bông so đũa
        Thơ viết chưa xong mùa đã tiếp mùa
        Chừng cuối mùa mưa trời trở lạnh
        Ai đã nghe lòng thương nhớ chưa?
....

  

Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2014

Mình ơi !

có nụ cười nào đẹp hơn thế này không ?


1.

Cho em gọi Mình một tiếng : Mình ơi !
dù chẳng có buồng cau, dù không câu dạm ngõ
dù không một lời chúc mừng hai họ
em cũng chẳng buồn, chỉ muốn được gọi : Mình ơi !
Mình là của riêng em thôi
em cất Mình trong giấc mơ em
đợi đêm về gối đầu mơ vòng tay Mình ôm em đó
em khe khẻ kể Mình nghe lời thì thầm của gió
Mình dịu dàng rót nhẹ chiếc hôn yêu
Rồi bình minh xanh mướt...
Rồi đỏ ối ráng chiều...
Em nhổ tóc sâu cho Mình
Em nấu ấm trà thơm
Em làm mâm cơm đợi Mình về cùng ăn cho nóng ...
Mình biết không, em vụng về lóng ngóng
Mơ chừng ấy thôi đã sấp ngã cả đêm rồi ...
Buồn cười quá phải không Mình, khi hai đứa mình chẳng ở xa xôi
Sao giấc mơ kia, em lỡ chạm tay, vỡ tan bong bóng
Đêm rụng ngoài hiên
em tựa bóng em, ôm giấc mơ trống rỗng
Lẩm nhẩm gọi riêng mình, hai tiếng : Mình ơi !



2. 

Mình nè !
Em thương Mình, thương lắm Mình biết không ?
Như con sông thương mái đò
Như cây lúa thương phù sa
Như gốc cây đa thương mái đình già
Em thương Mình nhiều, nhiều như vậy đó
Ngày em về với Mình, Mình chẳng cho em nỗi vòng nhẫn cỏ
chỉ một nụ cười thật hiền
tay khe khẽ nắm kết thành duyên
mưa nắng lùa phênh, thạch sùng kêu đánh tiếng lụy tiếng phiền

Em hổng có buồn đâu.
miễn Mình bên em, nắm tay em hoài.
miễn Mình thương em mãi
Trăng tròn rồi trăng khuyết
Mùa lại rồi mùa qua
mai mốt hai đứa mình cạn mớ xuân khô hong mảnh tình già
chiều ra bến tựa đầu trông con nước ...

...
...
Mình nè, em dấm dúi vén vun cho đặng tình sau cho tròn nghĩa trước
Mình đừng bỏ em một mình, tội lắm, Mình nghen ! 


...........................................................................................................
Lảm nhảm cuối ngày, hơi sến sẩm, dưng tự dưng thích sến lạ sến lùng 














Thứ Năm, 2 tháng 10, 2014

Lẩy thu




Sẽ chẳng có mùa thu nào lúp xúp chạy ngang ngõ đâu em
Đừng đợi nữa. Chẳng bao giờ thu tới
Lá dặt dè rơi...
nhãn lồng rón rén đưa hương vời vợi
Gọi Người mơ...
Sẽ chẳng có con nắng nào dành riêng cho em,
để em đợi...  
em chờ
Nắng rúc rích nghiêng reo, soi từng ô mắt lá
Câu thơ nỉ non nửa quen nửa lạ
Đến cái nhớ cũng tần ngần, chẳng dám gọi thành tên
Cạn mùa rồi, gom chút nhớ, chút quên
cuốn lá sen trong, nồng hương lúa mới
Lẩn thẩn mất rồi em chắt môi son nhoẹt nhòe vạt gối
nhặt lá trầu vàng
Têm chẳng thắm nỗi một chữ Duyên ...
Và rồi ...
Gói mớ thu phai  em lằng lặng  bước lên thuyền
ngân ngấn mắt, không dám quay đầu nhìn lại
Tay miết vào thu, 
lẩy khúc tương tư dậy mùi nắng cháy
Có bụi tro nào vương trắng ngõ sáng nay ...



Thứ Tư, 1 tháng 10, 2014

Sẽ có một ngày...





Rồi sẽ có một ngày anh nói với em
- Anh xin lỗi, mình... dừng lại thôi, em ạ !
Anh cúi đầu quay lưng đi vội vã
Em cắn bật máu môi mình,  nghe nắng rớt sấp ngã ngoài hiên
Con dế nhìn em nhoẻn nụ cười thật hiền
Em không khóc, ngửa mặt nhìn trời xanh thăm thẳm
Ơ hay ! Cánh sẻ mồ côi cất tiếng kêu lạ lắm
Thảng thốt vắt ngang đời
Rưng rức giọt bầu vơi
Em xòe tay chắt nhớ, xếp lại mảnh tim tơi
Câu hát ầu ơ
Vướng chút hương nhãn lồng ngăn ngắt
Đừng ! Đừng rơi đêm ơi !
Em sợ ngó bóng mình soi bóng trăng vằn vặt
Em sợ,
Sợ lắm rồi
Những đêm dài ôm câu hứa đợi trăng lên.
Nhạt nhẽo góc phố gầy heo hút nắng chênh vênh
Em gánh mùa yêu
Bán mớ trầu chưa têm đã héo
Run rẩy tay giang nhặt bước ngày qua hong chút tình vặt vẹo
Ừ, thôi....

Sẽ có một ngày...
Ngày không anh - Ngày cũng như đêm - Ngày anh đã xa rồi
Em hất đổ nụ cười
Bung dãi yếm
Xõa trăng nhu
Đung đưa cánh võng ru đời lằng lặng
Dửng dưng nghe mùa rụng nhớ nhuộm đầy trong mắt nắng
Thưng thưng khẽ ru mình, xé tiếng thở dài, buông bỏ :
- Ừ, thôi.